Mặc dù ông Lý không nói rõ chuyện gì, nhưng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều hiểu. Có điều nói gì thì nói Mã Vũ cũng là con rể của ông Lý, hai người không dám nhiều chuyện.
Quan Viễn cười hì hì nói, “Tụi con có ông thương là đủ rồi!”
Ông Lý nghe vậy vui vẻ cười ha ha.
Ông Lý ngủ lại một đêm trong tứ hợp viện, sáng hôm sau mới về.
Hai ngày sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới Tứ Trung dự lễ khai giảng.
Truyền thống lễ khai giảng ở đâu cũng luôn dài liên miên bất tận, không biết đã là vị lãnh đạo thứ mấy lên nói chuyện, Quan Viễn nhàm chán che miệng ngáp một cái.
Gần trưa, mặc dù đã qua mùa nóng nhất, nhưng bị mặt trời chiếu thẳng lên người vẫn khiến người ta cảm giác vô cùng phiền chán.
Quan Viễn đang định tìm xem Triệu Thanh Cốc đứng ở đâu, bỗng trên đầu đột nhiên tối hẳn. Cậu ngẩng đầu lên mới biết thì ra Triệu Thanh Cốc đã đùng một quyển sách chắn nắng giùm.
Quan Viễn lập tức hớn hở hỏi nhỏ, “Anh, sao anh tới đây?” May mắn là lớp của hai người xếp hàng gần nhau.
“Anh thấy mặt em bị nóng đỏ bừng hết rồi. Có khó chịu lắm không? Hay là để anh xin cho em nghỉ?” Triệu Thanh Cốc vừa dùng tay quạt mát cho Quan Viễn vừa nói.
“A, vậy kỳ lắm.”
Lúc này, chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Cốc xuất hiện hỏi, “Thanh Cốc, sao lại đứng ở hàng lớp 1, mau về lại chỗ của mình đi.”
Triệu Thanh Cốc bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-nhung-nam-80/2280781/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.