Quan Viễn vừa dứt lời, ông cụ kia đã chạy tới, còn dẫn theo một người thanh niên mặc đồ lính.
“Tiền đây, đưa cá cho ông đi!”
Triệu Thanh Cốc nhận tiền, giao cá. Người thanh niên đứng bên cạnh ông cụ vội đưa tay nhận lấy.
Quan Viễn bực ông cụ để Triệu Thanh Cốc chờ lâu, mặc kệ ông cụ là ai, trách, “Ông à, ông không nói rõ ràng gì hết đã chạy mất tiêu, vả lại bọn con cũng chưa nói là đồng ý! Ông đi thật lâu mới quay lại, nãy giờ biết bao nhiêu người tới mua cá anh con đều không bán, nhất định phải chờ ông, lỡ con cá này chết mất, bọn con bán không được phải trách ai đây ạ?”
“Thằng bé này, nói chuyện kiểu gì đó, coi chừng …” Người thanh niên đứng bên cạnh ông cụ gầm lên.
Ông cụ khoát tay nói, “Tiểu Trương, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, đừng có lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Đây đúng là lỗi của tôi, không trách đồng chí nhỏ này được.”
Tiểu Trương vội vàng đáp một cách cung kính, “Dạ.”
Quan Viễn liếc Tiểu Trương một cái, chó săn!
Ông cụ nhìn Quan Viễn với ánh mắt hứng thú, “Cậu bé thật can đảm.”
Triệu Thanh Cốc kín đáo nhích người đứng chắn trước mặt Quan Viễn, đoán ông cụ này ắt không phải người thường, bình tĩnh đáp, “Em trai con còn nhỏ không hiểu chuyện, con xin thay mặt em xin lỗi ông.”
Ông cụ vốn chỉ có hứng thú với Quan Viễn, giờ nhìn Triệu Thanh Cốc, thấy vẻ mặt nghiêm nghị và cách nói chuyện không kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-nhung-nam-80/2280699/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.