Sau khi cánh cửa biến mất An Nhiên cũng không dám chạy loạn. Cô sợ khi cánh cửa xuất hiện lần nữa thì không kịp đi vào, đành ngồi tại chỗ chờ đợi.
Cô đã thử liên lạc với Quỳnh Anh và Đăng Khôi, thậm chí còn thử gọi điện cho Xuân Mai và những khách quen của tiệm bánh, nhưng không gặp may, không ai nhận điện thoại của cô.
“Giấc mơ này kì lạ nhỉ, cảm giác chân thật đến không thể thật hơn.”
An Nhiên chống cằm nhìn cánh đồng hoa xung quanh, một cơn gió thổi qua làm những cành anh túc rung rinh cùng ngả về một hướng. Nhiều hoa anh túc như vậy, còn là màu cam hiếm có, nếu An Nhiên không quá mức lo lắng, cô đã chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp tuyệt nhất thế gian này rồi.
“Hoa đẹp như vậy lại là thứ gieo rắc nỗi đau cho nhân loại, đúng là chuyện khó lường.”
An Nhiên cảm thán, vẫn loay hoay với chiếc điện thoại trong tay. Cô chợt nghĩ có nên chụp lại vài tấm hình, nếu thức dậy mà ảnh vẫn còn trong máy thì cô đúng là gặp ma rồi.
Sau khi chụp vài tấm ảnh, An Nhiên đứng dậy đi loanh quanh gần đó, vẫn không dám đi quá xa chỗ ban đầu.
Bên kia cánh đồng hoa anh túc là một khu rừng, cây cối dày đặc, An Nhiên không định đi qua đó. Cô không biết trong rừng có thú dữ hay không, tuy là trong mơ nhưng cảm giác bị rượt đuổi chạy thục mạng cũng không tốt lắm.
An Nhiên đi xuyên qua đám hoa anh túc, diện tích này quá lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608885/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.