Sáng hôm sau An Nhiên bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc, vốn tờ mờ sáng cô mới chợp mắt được một lúc thì đã bị đánh thức. Cô vô cùng mệt mỏi lấy tay xoa mắt, nằm trên giường nhìn lên trần nhà một lúc mới có thể tỉnh táo lại. Bên ngoài có tiếng người nói chuyện, tuy âm thanh đè nén nhưng vẫn có thể nhận ra có vài người đang đối thoại. An Nhiên nhanh chóng ngồi dậy bới tóc, đánh răng rửa mặt rồi thay bộ quần áo cưỡi ngựa lúc trước, giả vờ lạc trên đảo cũng phải giả sao cho giống một chút.
Cô mở cửa nhìn ra ngoài, cửa gỗ đơn sơ kẽo kẹt một tiếng hấp dẫn sự chú ý của nhóm người đang đứng phía trước, tất cả đều nhìn về phía nhà gỗ. An Nhiên nhìn thấy có hai người đàn ông lạ mặt, mặc áo gấm có thắt lưng màu xanh đậm, đứng vây quanh ông hoàng Uy Hóa. Chàng đang cầm một tấm giấy da, duờng như đã cùng bọn họ thảo luận gì đó.
Ở phía bờ biển dưới chân đồi có một nhóm đàn ông đang kéo thuyền thúng vào bờ, tiếng hò dô ta vô cùng vang dội.
Hai người đàn ông gật đầu chào cô, trong mắt lóe ra chút kinh diễm. Có lẽ trong mắt người Nam Quốc, cô là người ngoại quốc chứ người dân khổ cực bình thường nào có thể ăn mặc khác lạ, da dẻ trắng trẻo nõn nà, tóc cũng màu nâu như vậy được.
Ánh mắt này An Nhiên đã gặp quá nhiều lần, cô cũng không giống như họ nghĩ, là cành vàng lá ngọc không dám gặp người. Cô đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608844/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.