Lúc An Nhiên tỉnh lại trong phòng không có ai khác. Cô chỉ là có bệnh sợ độ cao, choáng váng qua rồi sẽ cảm thấy đỡ hơn, chứ không phải bị bệnh say sóng khiến cơ thể liên tục bị khó chịu. Cô ngồi dậy trên giường, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài. Thuyền vẫn đang chạy, tiếng phu chèo thuyền hô vang nhịp nhàng, trời biển bao la như hòa làm một.
Cô ngồi ngây ngốc nhìn đại dương bao la ngoài cửa sổ, một lúc sau có người đẩy cửa tiến vào, cô mới giật mình bừng tỉnh. Đối phương là một cô gái trẻ, chắc vẫn chưa đến mười sáu, mặc quần áo vải, trên tay đang nâng một chiếc mâm tròn. Trong mâm có vài món ăn nhẹ, còn có một chén canh gừng.
Cô gái thấy An Nhiên đã tỉnh lại, mừng rỡ đặt mâm gỗ xuống bàn, tiến đến nhiệt tình hỏi han: “An tiểu thư cô tỉnh rồi ạ, cô có cảm thấy chỗ nào không khỏe không, cô ăn chút thức ăn rồi uống nước gừng cho ấm bụng nhé.”
An Nhiên nói cảm ơn cô gái trẻ, từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, nhắc đến đúng là có chút đói bụng. Cô ăn một chén cháo trắng rồi uống nốt bát canh gừng, mới cảm thấy bình thường trở lại.
Cô gái trẻ đứng kế bên chăm sóc gấp thức ăn, An Nhiên bảo không cần, nhưng cô ấy luôn miệng nói đó là bổn phận.
An Nhiên cười hỏi: “Em tên gì?”
Cô gái trẻ cúi đầu đáp: “Tiểu nữ tên Trịnh Ngân Hà, là con gái của phó trù trong Nội Trù thuyền. Vốn trên thuyền không có đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-co-do/2608843/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.