Do tối qua Minh An đã ăn rất nhiều, còn ăn trong lúc bản thân đang không vui. Nên thức ăn vẫn chưa tiêu hóa hết, cảm giác bụng cứ nặng nề. Không muốn ngủ thêm, cô xuống lầu, phụ bưng mì cho Bà của Tinh Nhật.
"Tinh Nhật đã đi đâu vậy Bà? Không nhìn thấy anh ấy."
Bà của Tinh Nhật đang bận tay với nồi súp, vừa nóng vừa thơm. Nét mặt hiền hậu của Bà, khiến người khác rất nhẹ lòng. Lúc nào cũng đáp lời rất nhẹ nhàng và tình cảm.
"Dạo gần đây, có bọn trộm cướp trên rừng, nên Tinh Nhật đã đi giải quyết cùng đội kiểm lâm. Bà đang lo lắng cho công việc nguy hiểm này của Tinh Nhật, nhưng nó không nghe lời Bà."
Càng ngày lại càng nhiều bất ngờ đối với Minh An. Không thể phủ nhận tài năng của Tinh Nhật, nhưng công việc này khá nguy hiểm. Những đội trưởng bảo vệ ngôi làng, họ có sử dụng đến súng. Còn bọn cướp, chắc chắn cũng mang theo vũ khí. Cô có thể hiểu nổi lo lắng của Bà Tinh Nhật.
"Sẽ không sao đâu, Tinh Nhật giỏi như vậy, không ai làm gì được anh ấy đâu, Bà đừng quá lo lắng."
Minh An khoác trên mình bộ trang phục đơn giản. Áo tay dài, bồng ở cánh tay, ôm sát eo. Váy ngắn ôm, trên gối, đôi chân thon thẳng, nước da trắng, như tạo điểm nhấn. Mái tóc xoăn nhẹ, được xõa tự nhiên. Kèm giày đơn điệu, dễ di chuyển.
"Trứng gà ngoan nào, lát nữa sẽ có ăn, đừng quậy phá nữa."
Trứng gà cứ bám theo chân Minh An muốn chơi đùa, cô đang bận rộn với những bát mì trên tay, nên có chút bất tiện. Không cẩn thận làm súp mì văng trúng cổ tay, đỏ ửng cả lên. Nhưng Minh An vẫn cố gắng, tiếp tục làm việc.
"Giờ thì mình đã hiểu vì sao, những lần đến nhà của Ông, đều không để người làm giúp mình. Tự bản thân làm, mới cảm nhận được sự khó khăn và cần ý chí để vượt qua."
Sau một buổi sáng bận rộn, cô cũng đã giúp Bà của Tinh Nhật rửa sạch đống bát và dọn dẹp lại quán gọn gàng. Bà của Tinh Nhật đã đến chợ, mua nguyên liệu cho bữa trưa. Một mình cô ở nhà cùng Trứng gà có chút buồn chán.
"Sao ai cũng rời khỏi nhà hết vậy? Chúng ta chơi trò gì đây Trứng gà?"
Trứng gà nằm dài người trên ghế, cuộn tròn cơ thể lại, bàn tay Minh An nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của bé cưng. Ánh mắt trông chờ về hướng cửa, đợi mãi vẫn chưa thấy Tinh Nhật trở về.
"Bé đoán xem, hôm nay, chúng ta sẽ được Bà nấu cho món gì?"
Tiếng xe của Tinh Nhật dừng lại trước cửa quán, anh không cất xe vào, có thể còn phải đi tiếp. Minh An nhanh chóng tiến lại chổ anh, bỏ lại Trứng gà, mang giúp anh những túi đồ trên tay. Đều là những món đồ có giá trị.
"Là của những tên cướp trên rừng sao? Có rất nhiều đồ đắc tiền. Những thứ này, tôi cũng chưa được thấy qua."
Cởi lớp áo khoác bên ngoài ra, anh ngồi vào bàn. Tay đổ đầy nước vào ly, một hơi uống sạch. Mồ hôi chảy dài trên tấm lưng rộng lớn của anh. Trông rất mệt mỏi và thiếu năng lượng. Minh An giúp anh, đặt những món đồ lên kệ tủ, ở vị trí dễ nhìn thấy.
"Anh đã ăn gì chưa vậy?"
Minh An vào bên trong, mang thêm một bình nước khác cho anh. Tinh Nhật liên tục uống nước, vẫn chưa thể trả lời câu hỏi của cô. Sẵn mang ra cho anh khăn lau, Tinh Nhật nhận lấy, đôi tay nhanh chóng lau vết mồ hôi trên cổ. Chỉ vậy thôi, cũng đã rất cuốn hút.
"Vẫn chưa được ăn. Nhưng tôi phải đi ngay, cũng không cảm thấy đói."
Uống sạch ly nước cuối cùng, Tinh Nhật vội khoác lại chiếc áo quân phục, rồi lái xe đi tiếp tục. Minh An nhìn thấy anh tâm huyết và nhiệt tình như vậy, cô có chút ngưỡng mộ. Thành tích từ trước đến nay của Minh An, luôn xếp ở thứ hạng cao. Đa số mọi người, sẽ tung hô cô, ca ngợi cô. Minh An chưa gặp một người đa tài và lao động giỏi như Tinh Nhật.
"Đúng là mẫu đàn ông lý tưởng, nhưng nó không thuộc về mình. Vẫn có nhiều khác biệt giữa mình và anh ấy. Ví dụ, như trong cách yêu."
Cả ngày chỉ quanh quẩn ở quán mì, không có người đưa cô đi chơi, nên có chút chán nản. Hôm nay, Tiểu Tinh học bám trú ở trường, nên không về nhà. Tinh Nhật thì không biết khi nào sẽ trở về? Chỉ có mình cô và Bà của Tinh Nhật.
"Hay gọi cho anh Chí Thần? Anh ấy sẽ đưa mình đi chơi."
Minh An liền gọi điện cho Chí Thần, nhưng anh đang bận rộn chăm sóc bò sữa của mình. Một số chú bò đã bị bệnh, anh đang lòng đau như cắt. Không có tâm trạng để đi chơi cùng cô.
"Vào thời điểm này, của ba năm trước, đã có chuyện gì xảy ra không? Lúc đó, mình không quan tâm đến những việc này, nên không nhớ được."
Buổi tối
Tinh Nhật trở về nhà một cách lành lặng và an toàn. Anh còn mang một túi trái cây trên rừng về cho Minh An. Tuy không phải là món đắc hay hiếm, nhưng chỉ nơi này mới có. Anh luôn muốn dành sự ưu tiên cho cô.
"Trái này, ăn như thế nào? Màu của nó rất đẹp."
Đưa tay nhận lấy túi trái cây từ tay Tinh Nhật, cô tò mò, nhìn vào trong túi. Tinh Nhật liền kéo tay cô lại, khiến Minh An có chút bất ngờ, chưa hiểu chuyện gì.
"Sao tay lại sưng đỏ như vậy?"
Nhìn vào cổ tay mình, cô đã quên bản thân bị súp mì văng trúng, nên vẫn chưa xử lý vết thương. Cũng không cảm nhận được cảm giác đau, giờ nó đã bị sưng phồng lên. Lúc này, Minh An mới cảm thấy có chút đau.
"Tôi bị nước dùng của mì văng trúng. Không đau đâu, nhưng anh nói, thì tôi lại cảm thấy nó rất đau."
Như đang làm nũng với anh. Khi có người quan tâm, chú ý đến những điều mà bản thân dần quên lãng, khiến bản thân muốn được nhiều hơn sự an ủi. Anh đặt cô ngồi vào ghế, bản thân vẫn chưa thay quân phục, đến cạnh tủ.
"Bản thân mình còn không tự chăm sóc được. Ngồi đợi tôi một lát."
Tinh Nhật mang lại một hộp sơ cứu, đặt trên bàn. Anh lau sạch bàn tay của mình, rồi nhẹ nhàng chạm vào tay của Minh An. Bàn tay nhỏ bé của cô, lọt thỏm trong lòng bàn tay của anh. Minh An im lặng, quan sát từng hành động của Tinh Nhật. Đôi tay của anh đang run rẫy, nhưng rất dịu dàng.
"Sao tay của anh lại run như vậy? Anh lạnh sao?"
Đôi tay của Tinh Nhật, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết bỏng cho Minh An. Thật ra, anh chưa từng làm việc này cho ai khác, ngoài bản thân mình. Ngay cả vết thương của anh, cũng không cần chăm sóc, anh để cho vết thương tự lành trở lại.
"Tôi chưa từng làm công việc này cho người khác."
Một người có thể làm được những công việc lớn lao như anh, lại chưa từng làm công việc chăm sóc vết thương cho người khác như hiện tại. Minh An tự hỏi, có phải đều là anh bị thương, nên cần sự chăm sóc từ khác?
"Anh biết không? Cũng chưa có ai làm công việc này cho tôi."
Đôi mắt Minh An đã long lanh. Từ trước đến nay, gia đình không cho phép cô bị một vết thương nào trên người. Chưa từng trải qua cảm giác này, nên cô không nghĩ, lại cảm thấy ấm áp như vậy. Những người khác, luôn chú ý đến những thứ bản thân cô cảm nhận được. Nhưng còn anh thì khác, anh chú ý đến cả những thứ cô không cảm nhận được.
"Cuộc sống của tôi may mắn hơn một số người, nên cũng ít cảm nhận được nổi đau."
Từng ngón tay đang run lên của Tinh Nhật, nhưng anh vẫn cư xử rất dịu dàng với cô. Cả việc anh chưa từng làm qua, cũng muốn giúp cô làm tất cả. Minh An có chút cảm động, xoa dịu phần nào cho trái tim đang tổn thương của cô.
"Cô đừng cảm động đến khóc đấy. Tôi không biết cách dỗ người khóc."
Minh An liền bật cười, cùng lúc giọt nước mắt ứa trên mi cũng rơi xuống. Đưa tay lau đi giọt nước mắt, miệng cô vẫn đang cười vì câu nói của anh. Anh thật giỏi, cả trong việc làm người khác vui, khi vừa làm cho họ muốn khóc.
"Cảm ơn anh nhiều lắm."
Ánh mắt và nụ cười, kèm câu nói của Minh An làm cho anh có chút giao động. Không ngờ, Minh An cũng có nét mặt này. Rất dịu dàng, không tinh nghịch, lại pha chút ngọt ngào. Khiến người khác không đành làm tổn thương.
"Ngoan ngoãn một chút, là cô đã trả ơn tôi rồi. Không quen công việc, thì đừng cố ép bản thân làm. Thân thể vàng ngọc của cô, phải được bảo vệ."
Minh An biết việc này, là Ba Mẹ cô giao phó cho anh. Nhưng cô cảm nhận được sự chân thành này từ anh. Trong quá khứ, cô đã vùng vẫy vì vết thương đau nhói, hất đổ hộp sơ cứu vào người anh. Còn dùng lời lẽ làm tổn thương đến anh. May mắn, cô còn cơ hội để sửa lỗi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]