[Sao trong quá khứ, mình lại đối xử quá đáng với Tinh Nhật như vậy? Tính cách của anh ấy, thật sự rất tốt.]
Minh An vẫn đang nhìn anh chăm chăm, bỗng không còn ánh sáng. Thứ khiến cho Minh An sợ nhất, chính là bóng tối. Cô hoảng hốt, nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Tinh Nhật. Trước mắt, cô không còn nhìn thấy được gì, đôi tay vấu mạnh vào cánh tay của Tinh Nhật.
"Chỉ là điện bị cúp thôi, sao lại sợ đến vậy? Cô cứ nắm chặt tay tôi, sao tôi có thể đi lấy nến?"
Minh An đã khóc, điều làm cô sợ chính là, không còn nhìn thấy những thứ khác ngoài một khung cảnh tăm tối. Cảm giác đó thật sự rất cô đơn và lạc lõng. Tinh Nhật đã rời khỏi ghế và định quay đi, nhưng vẫn bị cô giữ lại.
"Cho tôi đi theo được không? Tôi rất sợ bóng tối, tôi không nhìn thấy anh."
Tinh Nhật tiến nhẹ lên một bước, liền đưa tay theo trực giác, chạm nhẹ lên mái tóc của Minh An và dỗ dành. Anh đứng bên cạnh cô, bóng người của Tinh Nhật bao chùm cả cơ thể Minh An.
"Không cần sợ, tôi sẽ quay lại ngay."
Minh An từ từ thả lỏng cánh tay của Tinh Nhật ra, anh nhanh chóng đến lấy nến và thắp lên. Gương mặt Tinh Nhật hiện ra trước mắt, khiến cô an tâm hơn. Anh không nói dối, anh đã quay lại ngay với cô.
"Tay anh bị thương rồi, tôi xin lỗi."
Dấu vết móng tay của Minh An in lên trên cánh tay của anh. Dưới ánh nến, hiện ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ben-anh/2649027/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.