Minh An áp sát má vào chân anh, liên tục lắc đầu không chịu buông ra. Tinh Nhật khoanh tay trước mặt, nhìn xuống cô ở phía dưới. Chân anh vẫn cử động, để cô buông ra như trêu được cô, để làm hòa.
"Không còn cảm thấy đau hay sao? Nhanh đứng lên đi uống thuốc."
Tinh Nhật vừa nói xong, cô mới nhận ra, cơ thể đau nhứt của mình sao lại nhất thời không có cảm giác gì? Ngước lên nhìn anh, vết ong đốt trên trán cũng đã dần bớt sưng. Minh An lúc này mới chịu đứng lên, gương mặt vẫn mong chờ anh không giận.
"Tôi đi uống thuốc, anh phải hết giận."
Tinh Nhật vẫn khoanh tay đứng nhìn Minh An, khẽ gật đầu như đồng ý. Sau đó, Minh An ngoan ngoãn, nhanh chóng đi lấy thuốc. Tinh Nhật khoác một chiếc áo, rồi lên xe, chuẩn bị khởi động. Đột nhiên, Minh An xuất hiện ngay bên cạnh, cô đưa hai tay lên cửa xe, nghiêng nhẹ đầu nhìn anh.
"Anh đi đâu vậy? Cho tôi đi cùng được không?"
Tinh Nhật nhìn cô một lúc, dừng lại hành động, quay sang nhìn thẳng phía trước, đưa tay sờ nhẹ lên trán. Từ khi nào, cô lại luôn muốn đi theo anh như vậy? Công việc hôm nay, không phù hợp để cho Minh An đi cùng, nên anh đã từ chối.
"Cô không đến đó được đâu, cô vẫn còn bị thương không phải sao?"
Biểu cảm gương mặt Minh An tỏ ra buồn bã, cũng không thích ép buộc người khác. Cô lùi về sau một bước, hai tay chấp phía sau, nghiêm người nhường đường cho Tinh Nhật. Gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-lai-ben-anh/2649015/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.