Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau

Tài xế đã lái xe đến đón Nhiên Viễn, Minh An phải trưng ra gương mặt luyến tiếc đứng bên anh ta. Đúng lúc này, cô gái đó lại đến tìm Tinh Nhật. Vừa nhìn thấy Nhiên Viễn, cô ta liền bị vẻ ngoài của anh ta hút hồn. Bắt đầu làm đủ trò và biểu cảm quyến rũ, nhưng hình như cô ta không soi gương trước khi đến đây.

"Khả Hân, ngày mai chúng ta mới xuất phát, đâu phải hôm nay."

Tinh Nhật từ trong phòng bếp bước ra, nhìn cô ta hỏi. Nhưng trung tâm chú ý hiện tại của cô ta, lại là Nhiên Viễn, nên không trả lời câu hỏi của anh. Minh An thật sự rất muốn tác hợp cho hai người này, để đối phó với Lý Kim Hương đang hưởng thụ ở thành phố. Đến lúc đó, ngồi xem kịch hay giữa ba người bọn họ.

"Nhiên Viễn, đã trễ rồi. Đợi đến trưa, di chuyển sẽ rất mau mệt."

Anh ta nhận ra ánh mắt từ khi bước vào của Khả Hân, nhưng Nhiên Viễn không có chút hứng thú. Cả một tiểu thư vừa thông minh, lại xinh đẹp như Minh An, mà anh ta còn không yêu nghiêm túc và thật lòng, thì cô ta làm sao có thể lọt vào mắt của Nhiên Viễn? Anh ta cố ý đặt nụ hôn lên trán của Minh An, để Tinh Nhật chứng kiến, rồi tạm biệt cô. Chiếc xe cũng nhanh chóng lăn bánh.

"A, Ba của em mời anh sang nhà một chuyến. Chắc là để trò chuyện hoặc dặn dò gì đó cho chuyến đi ngày mai."

Minh An từ lúc nảy, đã nghe nhắc đến chuyến đi. Nhưng cô không rõ về việc này, nhanh tiến lại vị trí của Tinh Nhật. Gương mặt của Minh An đã tươi tắn trở lại, vì cuối cùng, tên xấu xa Nhiên Viễn cũng đã rời khỏi đây. Nhưng Tinh Nhật vẫn không thay đổi thái độ với cô, dù cho Minh An đã nhượng bộ trước.

"Là chuyến đi gì vậy? Nói tôi biết được không?"

Khả Hân vẫn đưa ánh mắt nhìn theo hướng đi của chiếc xe, cô ta vậy mà đã lập tức thay lòng ngay khi gặp Nhiên Viễn. Hiện tại, cũng không bận tâm đến Tinh Nhật và Minh An đang thế nào. Dường như Khả Hân, không để tâm đến nụ hôn vừa rồi của Nhiên Viễn dành cho Minh An.

"Không có gì, chỉ là chuyến cắm trại của đoàn đội canh gác ở bìa rừng thôi."

Minh An nhận biết rõ, Tinh Nhật đã hiểu lầm về con người của cô. Có phải anh cứng nhắc đến mức, không thể phân biệt được khía cạnh của vấn đề? Một thân phận như Minh An, lại đang phải cố giải thích cho anh và muốn làm anh vui trở lại. Anh có quyền tự ti về bản thân, nhưng cũng không thể áp đặt cho Minh An cảm giác xa cách này.

"Tôi cũng muốn đi, cho tôi đi cùng anh được không? Cho tôi đi Tinh Nhật, tôi cũng muốn đi cùng anh."

Minh An giữ chặt lấy cánh tay của Tinh Nhật, cao chân, áp sát gương mặt của cô với ánh mắt của anh. Động tác nhạy cảm này, anh đã né tránh Khả Hân thế nào? Còn hiện tại, lại không muốn tách khỏi Minh An thế này? Tinh Nhật anh chỉ đang tự dối lòng mình, anh không thể không bận tâm đến Minh An. Nhưng sinh hoạt ở rừng, không giống ở đây. Anh không muốn, những con muỗi độc ở rừng, sẽ đốt vào da của Minh An.

"Không được, chổ đó chơi không vui đâu. Nếu muốn chơi, tôi đưa cô đến nơi khác."

Tinh Nhật định quay đi, Minh An càng giữ chặt tay anh lại. Chắc chắn, đây là cơ hội để giải thích rõ ràng tất cả với Tinh Nhật. Có chuyện gì mà cô chưa trải qua? Lần trước, xém nữa còn ăn một viên đạn. Thì ở trong rừng, có là vấn đề gì? Minh An nhất quyết phải đi cùng anh.

"Ai bảo tôi chỉ muốn đi chơi? Tôi là muốn đi cùng anh."

Khả Hân lúc này mới nhận ra, cô ta đã lãng quên Tinh Nhật và cũng không chú ý đến hành động của Minh An với anh từ nảy đến giờ. Cô ta lại không cảm thấy tức giận như những lần trước, rồi lặng lẽ thầm cười trong suy nghĩ của bản thân. Sau đó, cô ta xin phép quay về nhà.

"Cô có biết trong rừng có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, thì tôi."

Nói đến đây, Tinh Nhật bỗng im lặng, rồi nhìn vào đôi mắt của Minh An. Chỉ chút nữa, anh đã nói ra tâm tư của mình. Tinh Nhật cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ, Minh An đã có bạn trai, một xuất thân xứng tầm với cô. Anh đang giống như một chiếc lá rơi bên đường, không được chú ý, còn sẽ bị chà đạp.

"Thì anh làm sao? Bản thân anh biết rõ nguy hiểm, nhưng chỉ lo lắng cho tôi. Anh không phải thần thánh, nên cũng cần được chăm sóc và quan tâm."

Tinh Nhật từ khi hiểu chuyện, anh đã hiểu rõ trọng trách của bản thân. Tinh Nhật luôn nhắc nhở, anh phải là chổ dựa vững chắc cho cả Vương Gia. Không có lý do gì, khiến anh rụt ngã hay từ bỏ. Nhưng đây là lần đầu tiên, khi đối mặt với Minh An, anh lại cảm thấy thiếu tự tin đến vậy. Cả hai đã đứng nhìn nhau như vậy, lời nói chỉ nghẹn ở cổ, không thốt thành lời.

"Tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh không phải sao? Tôi tin rằng, anh sẽ luôn bảo vệ tốt cho tôi."

Minh An nhìn anh cười một cách hạnh phúc, cô đã không ngại nói ra những lời này. Minh An hiểu rõ, cả hai luôn là người tự tôn cao. Nhưng không ai mở lời, thì khi nào vấn đề mới được giải quyết? Dù sao, cô cũng đang là người có lỗi. Nhường nhịn một chút, cũng không có mất mát. Quan trọng là, Minh An sẽ không để đánh mất người con trai này lần nào nữa.

"Được rồi, cô muốn sao cũng được."

Việc chiều chuộng Minh An, cũng trở thành thói quen của Tinh Nhật. Anh luôn muốn trân trọng cô nhất có thể, sự liên kết của cả hai ngày càng cuồng nhiệt. Minh An vui sướng đến mức, ngã đầu vào vai của Tinh Nhật mà đung đưa cánh tay của anh. Việc cô trùng sinh, chắc chắn sẽ nói cho anh biết vào một ngày không xa.

"Khi nào anh qua gặp Ba của Khả Hân? Cho tôi đi cùng được không?"

Minh An chỉ muốn xin phép anh trước, thử xem ai có thể ngăn được cô? Nếu không đồng ý, cô cũng sẽ đi cùng anh. Chỉ là sang nhà nghe Ba của Khả Hân dặn dò, nên cho Minh An đi cùng, để giới thiệu cũng không có vấn đề gì. Tinh Nhật nhẹ gật đầu, thay cho lời đồng ý. Và cả ngày hôm đó, Tinh Nhật ở đâu, Minh An sẽ theo anh làm đủ trò. Bản thân Tinh Nhật không giận Minh An, chỉ là không muốn cô bị tên bạn trai đó làm khó dễ, nổi ghen vô cớ.

Nhà của Khả Hân

Vừa đến, đã thấy Khả Hân ngồi sang chảnh trên ghế, trên tay còn đang ôm một con mèo quý tộc. Nhìn thấy Tinh Nhật lại tiếp tục chen ngang giữa cô và anh. Minh An cũng đã quá quen với việc này, nên cũng tránh sang một bên. Minh An vào bên trong chào hỏi những thành viên của gia đình, Mẹ của Khả Hân liền cảm thấy thích cô ngay lần đầu gặp mặt.

"Con là bạn gái của Tinh Nhật sao? Xinh đẹp như vậy, Tinh Nhật đúng là có phúc đấy."

Khả Hân không hài lòng, đứng sang bên cạnh Mẹ của mình. Gương mặt tỏ ra hậm hực, rồi nói nhỏ với Mẹ của cô ta. Minh An liền kéo tay Tinh Nhật sang hướng khác, cô đã bị thu hút bởi những chiếc bình rượu ở đây. Lúc nhỏ, Ông của Minh An có kể cho cô nghe về chuyện Ông từng sản xuất rượu ở đây.

"Tinh Nhật anh ấy là của tôi. Cô ta không phải là bạn gái của anh ấy."

Người phụ nữ này, không phải là Mẹ ruột của cô ta, nên mối quan hệ của họ không mấy hòa hợp. Từ khi Mẹ của Khả Hân mất, Ba cô đã cưới thêm vợ mới và là người phụ nữ hiện tại. Vì lý do này, nên Ba của Khả Hân đã cưng chiều cô ta hết mực. Mặc cho những chuyện quá đáng mà Khả Hân gây ra.

"Ông của tôi, cũng từng sản xuất rượu đấy. Tôi cũng được học hỏi qua một chút."

Tinh Nhật không đáp lời, vì sự chú ý của anh lúc này đang tập trung vào dây kéo trên áo của Minh An, nó đã bị rối chỉ. Nếu không lấy ra, lúc kéo khóa sẽ bị hư ngay. Tinh Nhật không còn cách nào khác, đành nói cho cô về sự cố này. Minh An nghe xong, liền đưa tay kiểm tra. Ngay lập tức bị Tinh Nhật kịp thời giữ lại, vì chỉ cần kéo, là sẽ gãy ngay đầu dây kéo.

"Nếu cô không ngại, thì để tôi giúp."

Minh An lập tức xoay lưng về phía Tinh Nhật, đưa tay kéo nhẹ mái tóc sang một bên. Tấm lưng trắng sáng, đang đối diện với Tinh Nhật đầy cám dỗ. Anh phải cứng rắn hơn với bản thân, nhẹ nhàng gỡ phần chỉ rối trên dây kéo. Hạn chế việc sẽ chạm vào da thịt của Minh An, anh luôn lịch thiệp và dịu dàng với cô, nhưng đó là sự chân thành.

"Nếu không có anh, tôi phải làm sao đây? Anh luôn lo lắng cho tôi mọi thứ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.