Chương trước
Chương sau
Vậy Minh An có biết rằng, với những điều này. Làm sao anh có thể quên được, khi cô rời khỏi đây? Khoảng vài phút, thì Tinh Nhật đã giúp Minh An gỡ hết phần chỉ rối ở dây kéo. Khả Hân cũng vừa đến, cô ta lại tự tiện bám lấy Tinh Nhật, rồi kéo anh vào bên trong dùng bữa, cũng không ngõ lời mời Minh An cùng vào. Trên bàn ăn, Minh An chọn ngồi đối diện với Tinh Nhật, thay vì để Khả Hân ngồi giữa cả hai như mọi lần.

"Cháu là Minh An đấy sao? Ba của cháu, ông ấy vẫn tốt chứ?"

Vậy là cả hai người có quen biết nhau? Minh An chưa từng nghe Ba của cô nhắc đến chuyện này. Chưa rõ sự việc thế nào, nhưng chắc chắn cô sẽ tìm hiểu mọi chuyện. Minh An lễ phép, không động đũa trước người lớn. Còn Khả Hân đã liên tục gấp thức ăn cho Tinh Nhật, mặc cho Mẹ kế đang nhắc nhở cô ta.

"Bác có quen biết với Ba của cháu sao? Hai người là bạn bè?"

Ba của Khả Hân chỉ cười lắc đầu, xem ra họ không phải tình bạn như Minh An đang nghĩ. Lúc này, Ba của Khả Hân đã động đũa, gấp thức ăn vào chén cho Minh An. Rồi mọi người trên bàn, mới bắt đầu dùng bữa. Khả Hân tỏ ra ánh mắt ghét bỏ, nhìn về phía của Ba cô ta. Mọi người chỉ đang chú ý vào Minh An, cảm giác của cô ta, là bị cho như là không khí ở đây.

"Ba của con là một người tài giỏi. Bác có cố gắng đến mấy, cũng không đuổi kịp ông ấy."

Mẹ kế của Khả Hân nhìn sang người chồng của mình đồng cảm. Nét mặt của Ba Khả Hân không tỏ vẻ đố kỵ hay hơn thua, đó là một sự tôn trọng. Khi xưa, lúc Ba Minh An quay trở lại đây. Ông đã mở một nhà sản xuất rượu và nó nhanh chóng tạo được tiếng vang. Ba của Khả Hân đã nghiên cứu từ trước, nhưng lại chậm hơn Ba của Minh An một bước. Ông đã bỏ lỡ cơ hội và rất khó cạnh tranh được.

"Thôi, đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại, mỗi người đều đã ổn định cho cuộc sống riêng của mình. Cháu cứ ăn tự nhiên, còn rất nhiều món."

Sau khi dùng xong bữa, mọi người cùng nhau trò chuyện ở phòng khách, Mẹ kế của Khả Hân mang ra cho mọi người hai đĩa trái cây lớn. Người làm trong nhà, cũng mang nước uống ra cùng. Khả Hân từ bên trong, tiến lại vị trí ngồi của Tinh Nhật, rồi giả vờ bị vấp vào chân ghế, ngã nhào lên người anh. Ly nước trên tay của cô ta, cũng đổ ướt người của cả hai.

"Em xin lỗi, em sơ ý quá. Để em lau giúp anh, mang khăn lau cho tôi."

Cô ta ra lệnh cho người làm mang khăn lau đến, đôi tay vẫn không ngừng lau vết ướt trên đùi của Tinh Nhật. Minh An không thể ngồi yên nhìn, cô tiến lại, kéo Khả Hân ra khỏi đùi của Tinh Nhật. Rồi đưa tay lấy chiếc khăn trong túi quần sau, mà anh luôn mang theo bên người. Mọi người khá bất ngờ trước hành động của Minh An, còn Khả Hân đang ôm cục tức, mà đứng ngơ ra nhìn.

"Cô cứ ngồi trên đùi của Tinh Nhật, thì bao lâu mới lau sạch?"

Ý của Minh An, là cô ta đang chiếm chổ và làm màu. Lau giúp vết ướt cho anh, nhưng lại cứ ngồi yên trên đùi của Tinh Nhật. Nội y cũng đã sắp lộ ra hết, vì chiếc áo bị thấm nước. Nếu không kéo cô ta đứng lên, thì Ba Mẹ cô ta sẽ bị bẻ mặt thế nào với cô con gái này của họ? Khả Hân được người làm, đưa lên phòng thay lại quần áo. Mọi người vẫn tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở, chủ yếu chỉ muốn nhắc nhở Tinh Nhật cho chuyến đi vào ngày mai.

"Trên người vào buổi tối rất nguy hiểm, nên mong con chăm sóc cho Khả Hân giúp Bác. Con biết đó, con bé này rất bướng bỉnh, không chịu nghe ai cả."

Minh An đã cảm thấy khá mệt mỏi, cô không thích phải ngồi yên một chổ, rồi cùng nói những câu chuyện với nội dung dài như vậy. Với tính khí của Khả Hân, hổ trong rừng còn phải bỏ chạy. Nhân lúc có khoảng lặng, Minh An xin phép được đi tham quan khu trưng bày rượu lúc nảy. Nhưng cô đã đi khắp nơi trong ngôi nhà.

"Cô dòm ngó gì ngôi nhà của tôi? Vừa rồi, là cô cố ý đúng không?"

Khả Hân thay đồ xong, bước xuống lầu đã nhìn thấy Minh An. Đây là nhà của cô ta, nên cô ta có quyền lên mặt. Nhưng ở đây, cũng chỉ có hai người, nên Minh An cũng không muốn tiếp tục diễn kịch với cô ta. Minh An sẵn sàng đối mắt với Khả Hân, cả hai không ai chịu thua ai. Minh An khẽ đáp lời Khả Hân.

"Không phải người cố ý là cô hay sao? Chân ghế còn cách chân của cô hơn một khoảng, thì ngã kiểu gì?"

Khả Hân lập tức nóng giận trước lời nói của Minh An, nhưng cô ta vẫn nghênh mặt lên mà đáp trả. Với tính cách ngang ngược, ương bướng đã ăn sâu vào máu, thì làm sao Khả Hân chịu nhượng bộ? Cô ta tỏ ra biểu cảm khinh thường Minh An, thân phận của Minh An chắc Khả Hân tạm thời quên mất.

"Tôi cố ý thì sao? Tinh Nhật vẫn không từ chối tôi, thì cô đã là kẻ thua cuộc rồi."

Minh An vẫn giữ nét mặt bình tĩnh, cười nhẹ nhìn Khả Hân. Minh An đang chờ đợi điều gì? Ngay trong nhà của Khả Hân, lại không sợ bị người khác phát hiện ra những lời nói vừa rồi của cô? Còn mặc cho sự thách thức của Khả Hân, điềm tĩnh mà đối đáp.

"Chẳng qua, Tinh Nhật không muốn ngó đến thứ chướng mắt. Vậy mà, cô còn tự tin là thắng tôi?"

Khả Hân nghe những lời này của Minh An, không thể khống chế cảm xúc. Cô ta thẳng tay cho Minh An một cái tát với âm thanh chói tai. Đúng, đây chính là điều mà Minh An mong muốn. Mục đích cuối cùng, chính là khiến Khả Hân nóng giận và ra tay với cô. Cùng lúc này, Tinh Nhật đã chứng kiến tất cả, anh nhanh chóng chạy lại xem xét gương mặt của Minh An, nó đã ửng đỏ.

"Em làm cái gì vậy Khả Hân? Hành động này của em rất quá đáng đấy."

Từng giọt nước mắt của Minh An đã rơi xuống, biểu cảm ấm ức lộ ra trước mắt Tinh Nhật. Còn Khả Hân, hốt hoảng muốn giải thích. Nhưng chợt nhận ra, bản thân cô ta đã dính bẫy của Minh An. Không thể chấp nhận, Khả Hân kéo mạnh Minh An sang phía của cô ta. Giằng co, khiến Minh An bị ngã xuống nền nhà. Tinh Nhật không thể làm gì Khả Hân, chỉ đến đỡ lấy Minh An, rồi ra về.

"Cô đúng là đê tiện, cô dám hãm hại tôi. Tôi ghét cô, Minh An."

Ba Mẹ của Khả Hân nghe thấy âm thanh, liền chạy vào xem. Chỉ nhìn thấy Tinh Nhật đang đưa Minh An rời khỏi, gương mặt của cô đã sưng đỏ lên, nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống hai má. Khả Hân thì đang chạy theo, níu kéo Tinh Nhật. Anh chỉ nhẹ kéo tay ra khỏi người cô ta, rồi xin phép ra về.

"Con đưa Minh An về trước, con xin phép."

Ba Mẹ của Khả Hân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy con gái của mình đang la hét, rồi đập phá. Xong rồi, lại chạy một mạch lên phòng. Ba của Khả Hân chỉ biết lắc đầu bất lực, ông đã chiều đứa con gái này đến hư rồi. Mẹ kế của Khả Hân lại phải dọn dẹp những thứ đổ nát mà cô ta gây ra.

Trong phòng của Minh An

Trong lòng của Minh An đang rất hả hê và vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn còn đang thút thít với Tinh Nhật. Bàn tay anh xoa nhẹ thuốc lên vết thương, ánh mắt đau xót nhìn vào gương mặt của Minh An. Một bên má đã bị sưng đỏ lên, ngón tay cái của Tinh Nhật cứ xoa lên đó, không muốn rời khỏi.

"Anh chỉ mới né tránh tôi, thì tôi đã bị ăn tát. Nếu anh còn không ngó đến tôi, thì tôi không sống được ở đây đâu."

Với thân thủ của Minh An, cả đám đàn ông, cô còn giải quyết được, thì nói gì chỉ có một Khả Hân. Giọng điệu làm nũng này của Minh An, khiến Tinh Nhật không nghĩ được nhiều như vậy. Minh An đã thành công, để Tinh Nhật không còn né tránh cô. Vì anh, mà cô cam chịu một cái tát từ Khả Hân. Nếu anh còn không mềm lòng, cô chắc chắn sẽ cho anh đi theo cô ta luôn.

"Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Tôi sẽ giải quyết chuyện này."

Tinh Nhật quay về phòng của anh, Minh An lập tức thoát vai. Cười trong sung sướng, nhưng quên mất gương mặt đang sưng của cô. Vội đưa tay lên kiểm tra, rồi di chuyển vào phòng tắm. Thế là, Minh An vừa giải quyết được vấn đề với Tinh Nhật, lại vừa để anh nhận ra bộ mặt thật của Khả Hân.

"Không ngờ Khả Hân lại tát mình mạnh như vậy. Hy sinh cả gương mặt này vì Tinh Nhật, mình chắc là điên rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.