Diêu Lan Hạ không nghĩ tới Lưu Nguyên Hào vô lại lại có thể hung hãn như vậy.
Theo anh trở lại biệt thự, cô còn chưa xuống xe, Lưu Nguyên Hào đã dùng cánh tay không bị thương kéo cô, bá đạo không cho cô một chút xíu chỗ trống nào để né tránh.
“Em là vợ tôi, từ bây giờ đến sau này, nhớ kỹ thân phận của em, cho nên đi theo bên cạnh tôi em đừng nên có một chút kiêng dè nào cả, không cần quan tâm bất cứ ánh mắt của người nào hết.”
Một bên anh kéo tay cô đi vào sảnh chính, một bên bình tĩnh trầm ổn dặn dò cô.
Ý tứ rất rõ ràng, làm cho cô khỏi kiêng dè Mai Khánh Vân còn chưa rời khỏi nhà.
Nhìn vợ chồng bọn họ tình thâm đi vào, lược ngà voi trên tay Mai Khánh Vân lạch cạch rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang trong trẻo, cô ta vội vã đứng lên khỏi bàn trang điểm đi xuống lầu, trước mắt nhìn thấy chính là Lưu Nguyên Hào với Diêu Lan Hạ hai tay một phút cũng không tách rời.
“Anh Hào, anh trở về rồi, anh đã ăn cơm chưa? Vú Vương, chuẩn bị thức ăn kỹ càng đi.”
Môi mỏng của Lưu Nguyên Hào hơi nhếch lên, chán ghét của anh với Mai Khánh Vân càng ngày càng tăng, sau khi chuyện này xảy ra đã đạt đến đỉnh điểm, anh hoàn toàn không để ý đến cô ta, mà là cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Về phòng em đi.”
Diêu Lan Hạ nhàn nhạt nhìn lướt qua Mai Khánh Vân: “Ừm.”
Chuyện băng bó vết thương nói cho cùng vẫn là chuyện riêng, ở phòng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710696/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.