Lời ép hỏi đổ ập xuống, tiếng chỉ trích càng lúc càng khó nghe, bọn phóng viên quả nhiên đều là những kẻ trong miệng ngậm dao, lời nói ra hoàn toàn có thể không nhìn phân lượng, bất chấp cảm nhận của người trong cuộc.
Diêu Lan Hạ đau khổ thất vọng trong lòng tràn ra nụ cười mỉa, cô đối mặt với tất cả ống kính của ký giả, rõ ràng cô biết toàn bộ danh dự và hôn nhân của cô bị dập tắt ở nơi này, nhưng bây giờ cô lại chỉ có một thân một mình.
Nhất định phải tự mình đối phó.
Diêu Lan Hạ cười khẩy, nụ cười trên gương mặt thanh lịch tao nhã không đánh phấn son, khí thế ngang ngược bên trong ánh mắt lại không thể ngăn được: “Chuyện của tôi với chồng tôi, hình như còn chưa đến phiên các vị bình luận.”
“Bác sĩ Diêu, bây giờ có một người hiểu rõ tình hình tiết lộ ra, năm đó là cô cướp thân phận của cô Mai Khánh Vân......”
Diêu Lan Hạ di chuyển đến trước microphone của phóng viên: “Anh bạn này, ai là người biết chuyện thế? Mời người biết chuyện kia đến đây nói rõ ràng với tôi nào.”
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau “Bác sĩ Diêu, nghe đồn cô...Đời sống cá nhân của cô lộn xộn, trước đó không lâu còn truyền ra cô gặp riêng người đàn ông xa lạ vào ban đêm ở bệnh viện......”
Ha! Trí nhớ tốt đó!
Trên mặt Diêu Lan Hạ nhìn không ra một tia gợn sóng nào, cô gắng gượng: “Anh biết một khi tội danh phỉ báng được thành lập, sẽ đánh đổi bằng gì không? Là chén cơm của anh quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710695/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.