Diêu Lan Hạ cố gắng vùng vẫy, ý muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của anh, nhưng dù cổ tay đã bị siết đỏ bừng thì người đàn ông vẫn nắm mạnh không buông.
Đối mặt với ngang ngược và kìm hãm của anh, ngoài việc thỏa hiệp thì cô cũng không còn cách nào khác.
“Cậu Hào đừng ngậm máu phun người, cũng đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, quan hệ giữa tôi và Viện phó Đường vô cùng trong sạch, anh có thể điều tra thoải mái.”
Hô hấp của Diêu Lan Hạ có phần căng thẳng, bốn chữ vô cùng trong sạch, chính bản thân cô cũng không tin nổi thì thuyết phục anh thế nào đây?
Ánh nhìn sắc bén của Lưu Nguyên Hào tùy tiện thăm dò đáy mắt cô, gió thổi qua, tóc và cổ áo tung bay thể hiện rõ cơn giận của chủ nhân, bực tức, chạm vào là nổ ngay.
“Diêu Lan Hạ, cô biết mình ngu xuẩn nhất ở đâu không?”
Lời này là sao?
“Anh có ý gì?” Diêu Lan Hạ cuống lên, lập tức hỏi lại.
Mẹ nó, mỗi lần nói chuyện với Lưu Nguyên Hào, chỉ trong năm câu là có thể thấy rõ IQ của mình không đủ dùng, cảm giác này thật sự khó chịu!
Lưu Nguyên Hào ngạo nghễ nhìn cô gái, hôm nay Diêu Lan Hạ đứng trong trang viên phong cảnh xinh đẹp, được cây cối hoa cỏ xung quanh tôn lên vẻ đẹp uyển chuyển tươi mát thoát tục, đó là một loại điềm tĩnh thoải mái đủ để khiến cậu Hào mê muội không muốn rời xa.
Gió hè thổi qua hàng cây tươi tốt rơi xuống người cô, nhẹ nhàng thổi bay những lọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710681/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.