Trang viên Quy Lai.
“Quả nhiên là nam nữ cùng làm việc không mệt, hehe, hôm nay bác sĩ Đào thu hoạch được nhiều nha, bao nhiêu cá thế này chúng ta ăn không hết đâu!”
Đào Khánh Trần cười dịu dàng, giọng nói trong trẻo: “Không ăn hết thì có thể thả về, để cá cũng có niềm vui thoát chết sau kiếp bạn, thưởng thức cũng không phải điều tốt.”
“Đây là logic kiểu gì vậy? Nếu muốn cá sống tự do thì không nên câu chúng lên chứ?” Diêu Lan Hạ nhìn hơn chục con cá trong xô, phải thốt lên rằng anh ta thực sự là cao thủ câu cá.
Câu cá? Cao thủ?
Sao cô lại vô tình nghĩ tới mỹ ngân ngư thế này?
Đào Khánh Trần lại mỉm cười: “Ở trong một môi trường thoải mái và dễ chịu trong một thời gian dài, sẽ rất dễ đánh mất cảm giác hạnh phúc, không trải qua gian khó, hạnh phúc sẽ trở nên rẻ mạt, hạnh phúc cũng cần được nhắc nhở.”
Anh ta nói rất có lý, cô không nói nên lời, nhưng sao cô cứ cảm thấy anh ta đang ám chỉ điều gì đó?
Sống trong hạnh phúc thời gian dài sẽ không thấy hạnh phúc, sống trong gian khổ lâu dài có phải cũng sẽ quên được khó khăn không? Quen với việc bất hạnh?
Bực bội, sao cô cứ suy nghĩ nhiều thế chứ?
Lục Thu Trà thấy hai người nói chuyện ăn ý thì chớp mắt xấu xa: “Aiyo, aiyo, trò chuyện vui vẻ thế, có phải tớ nên tìm một chỗ để trốn đi không? Hi hi hi.”
Diêu Lan Hạ kéo cổ tay cô ấy lại, thấp giọng uy hiếp: “Cậu làm bà mối hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710680/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.