Mang theo tia mong đợi cuối cùng, Mai Khánh Vân chờ đợi câu trả lời của anh.
Lưu Nguyên Hào hờ hững liếc nhìn cô ta, trong mắt không có một tia cảm xúc, vậy nên không thể nào biết sự vui mừng của anh.
Nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt và đuôi lông mày của anh đã bộc lộ ra ngoài.
“Đúng.”
Gọn gàng, dứt khoát, chỉ một chữ duy nhất, lập trường kiên định của anh khiến cô ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Thực sự ngoài con ra, anh không lưu luyến cô ta chút nào sao?
Nhiệt huyết trong mắt Mai Khánh Vân ngưng lại thành nước mắt, lã chã tuôn rơi, khuôn mặt mịn màng của cô ta vì đau lòng mà đầy tia máu, cô ta cắn chặt răng: “Vậy nên bây giờ anh ở lại chỗ em chỉ vì anh quan tâm đến đứa trẻ?”
Mai Khánh Vân nhắm mắt, nước mắt thấm ướt khuôn mặt thanh tú, kẻ mắt mờ đi.
Lưu Nguyên Hào còn chẳng hề nhíu mày, nhưng anh không trả lời ngay, đợi Mai Khánh Vân mở mắt ra lần nữa, anh mới chậm rãi hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy tôi rất quan tâm đứa nhỏ này sao?”
Giọng điệu cậu Hào rất lạnh, hoàn toàn không giống như đang nói chuyện với người phụ nữ mang thai con mình.
Lưng Mai Khánh Vân căng thẳng, ngón tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm: “Anh Hào… anh có ý gì?”
Lưu Nguyên Hào ném đống giấy tờ trong tay xuống đất khiến Mai Khánh Vân sợ hãi trượt chân.
“Có ý gì? Tôi ở bên cô bao lâu mà tôi lại không biết?”
Đường cong gương mặt người đàn ông lạnh lùng, toát lên vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710678/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.