Toà nhà MBK, văn phòng Tổng giám đốc. Lưu Nguyên Hào ngồi trên chiếc ghế ông chủ màu đen, trên chiếc bàn bằng gỗ lim bày đầy văn kiện, ngón tay sạch sẽ cầm lấy một cây bút, cậu Hào ký tên của mình một cách cứng cáp có lực. Ngoảnh mắt qua, khuôn mặt tuấn dật của cậu Hào nhìn bên ngoài cửa sổ, cả nửa thành phố thu gọn vào trong tầm mắt, một khí thế đáng sợ, cả người anh đều được bao phủ bởi vẻ huy hoàng vô cùng. Quý Đông Minh gõ cửa, bên trong truyền đến một chữ trầm thấp của cậu Hào ‘vào đi’. “Sếp, sếp tìm tôi.” Quý Đông Minh đi vào, cúi đầu đứng thẳng, dùng mắt đánh giá trạng thái hôm nay của cậu Hào, quả nhiên, một thân anh tràn đầy khí lạnh, tâm trạng rất không tốt, xem ra cậu Hào lại bị mợ chủ chọc giận. Cậu Hào thu lại tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ, anh lạnh lùng nhìn Quý Đông Minh, nhưng rõ ràng đang chần chừ cái gì đó, vốn không có vội mở miệng. Ánh nhìn lạnh lẽo của anh khiến cho sống lưng Quý Đông Minh lạnh toát, khiến cho Quý Đông Minh hoảng sợ càng không dám nói chuyện nữa, chỉ yên lặng mà đợi cậu Hào ra mệnh lệnh. Đôi con ngươi thâm sâu của Lưu Nguyên Hào quét qua đỉnh đầu anh ta, trầm giọng lạnh lùng nói: “Không có gì để nói sao?” Quý Đông Minh đứng đối diện bàn làm việc bị hỏi đến ngây người, rõ ràng là sếp tìm anh ta tới, mà bây giờ lại hỏi anh ta? Anh ta làm gì dám tùy tiện mở miệng chứ. Nói không chừng nói sai gì đó lại bị ném ra ngoài cửa sổ nữa thì sao, Quý Đông Minh xoa xoa tay, bầu không khí có chút lạnh, khí áp có chút thấp, nếu như anh ta không nói chút gì đó, thì đúng thật là...không thích hợp. Thế là, Quý Đông Minh run rẩy nói: “Sếp, cái đó, hồi nãy bên ngoài có không ít người bàn tán, chuyện của Diêu Thị lần này...ha ha ha, ha ha.” Đọc FULL bộ truyện. Quý Đông Minh nói được một nửa thì không dám tiếp tục nữa, chỉ đành dùng một tràng tiếng cười ngây ngốc để che đi sự lúng túng của mình, nhưng theo sự hiểu biết của anh đối với cậu Hào, ánh mắt một thoáng lóe qua lúc nãy của ông sếp ngạo kiều này, hình như là đã ngầm cho phép rồi. “Cậu thấy thế nào?” Cậu Hào đặt bút xuống, hai tay đan lại đặt trên bàn, nhìn Quý Đông Minh với vẻ bận tối mắt mà vẫn thong dong. Quý Đông Minh không ngờ sếp lại tiếp tục hỏi, nuốt nước bọt, không dám rề tà, ngẫm nghĩ mà nói: “Phiền phức mà Diêu Thị gặp phải lần này không nhỏ, nếu như để chuyện tiếp tục chuyển biến xấu thì rất có thể Diêu Thị sẽ phá sản, Diêu Thị thực ra đã miệng hùm gan sứa từ lâu rồi, không chịu nổi dày vò, sếp, sếp nhìn rõ sự việc nhất, chắc chắn cũng biết mà, ha ha, ha ha ha.” Rất rõ ràng, tiếng cười cuối cùng là để di dời sự chú ý của anh, nếu không thân là cấp dưới mà lại đi bình luận chuyện nhà vợ của sếp, không phải là tìm đường chết chứ còn gì nữa? Hai ngón tay cái của Lưu Nguyên Hào chậm rãi mà quay vòng, đôi con ngươi sâu không thấy đáy bao trùm lên sự âm u mù mịt, nếu như Diêu Thị đóng cửa hẳn trong một lần thì người phụ nữ ngốc Diêu Lan Hạ đó nhất định sẽ đau lòng chết mất. Nhưng nhìn thời gian, đã gần đến 12 giờ rồi, anh tuy uy hiếp Diêu Lan Hạ chính miệng cầu xin anh, nhưng cô sống chết cũng không mở miệng, cậu Hào cũng không nhẫn tâm nhìn Diêu Thị sụp đổ. Chết tiệt! Một cậu Hào trước giờ chả hề kinh sợ điều gì, bây giờ lại đang bức bối khó chịu. “Cậu đến các bộ phận có liên quan một chuyến, bảo vệ cho Diêu Thị, để Diêu Thị né giông bão, cần tiền vốn thì lấy từ trong tài khoản riêng của tôi.” Lưu Nguyên Hào trầm giọng nói, vừa nhìn chăm chăm vào đồng hồ trên cổ tay, vừa hờ hững thong dong mà hạ chỉ thị. Vừa nghe cậu Hào muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Diêu, Quý Đông Minh vội vàng gật đầu: “Vâng thưa sếp! Tôi lập tức đi làm ngay!” Lưu Nguyên Hào đột nhiên lạnh giọng nói: “Đợi đã.” Quý Đông Minh ngừng bước chân quay người lại, không phải chứ? Nhanh như vậy đã nuốt lời rồi? Cậu Hào nhíu mày: “Chuyện này, tạm thời đừng để cô ấy biết.” Trong lòng Quý Đông Minh cười hăng hắc, nhưng trên mặt lại bày ra biểu cảm không hiểu, ngây thơ vô số tội mà ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu Hào nói ai cơ? Cô Mai sao?” Cậu Hào cầm lấy một phần văn kiện ‘soạt’ trực tiếp ném lên người Quý Đông Minh, lá gan tên tiểu tử này trở nên lớn rồi! “Không muốn chết thì bớt nói lời thừa thải đi.” Quý Đông Minh vội vàng khom người nhặt văn kiện lên, đưa đến bàn cho anh: “Vâng vâng vâng, tôi sai rồi thưa sếp, sếp bớt giận, tôi đi làm ngay đây.” Nhìn Quý Đông Minh rời khỏi văn phòng, cậu Hào dựa lên lưng ghế, thời gian trên cổ tay đã sắp đến 11 giờ 50 rồi. Xem ra, cô sẽ không gọi điện thoại xin giúp đỡ rồi. Cậu Hào khẽ thở ra một hơi, anh đây là đang làm gì vậy chứ? Loại phụ nữ như Diêu Lan Hạ, làm gì đáng để anh nhượng bộ hết lần này đến lần khác chứ? Cô làm gì xứng! Nghĩ đến đây, cậu Hào u uất mà nắn nắn mi tâm. Lúc này, ở Biệt thự Di Cảnh. Diêu Lan Hạ siết chặt điện thoại, cắn răng, cô đã đi lên đi xuống ban công không dưới 500 chuyến rồi, cô đã hỏi tất cả mọi người, Lục Thu Trà cũng đã hỏi những người mình quen biết, có thể liên hệ được với ai cũng đã liên hệ hết rồi, nhưng không có ai dám nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này hết. Làm giả sổ sách, trốn thuế là vấn đề rất nhạy cảm trên thương trường, đụng vào rồi thì sẽ không hất đi được. Không lẽ, thật sự chỉ còn lại con đường Lưu Nguyên Hào để đi thôi sao? Diêu Lan Hạ cắn môi nhìn phong cảnh bên ngoài biệt thự, cảnh sắc rất đẹp, nhưng cô không có tâm trạng thưởng thức. Nhìn thấy đã sắp 12 giờ rồi, Diêu Lan Hạ quyết tâm, gọi thì gọi! Dù sao bây giờ cô cũng một nghèo hai trắng, người cũng ở trên tay của anh, anh còn có thể giở trò gì nữa? Cùng lắm...cùng lắm là ở cùng anh mấy đêm thôi. Anh là chồng của cô, nhưng cô lại cảm thấy mỗi lần hai người ở cùng nhau đều là anh dùng cách này để trừng phạt, trong lòng có chút lạnh lẽo. Điện thoại đột nhiên rung lên trên bàn, cậu Hào ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, trong lòng chợt lạnh lẽo, Diêu Lan Hạ vậy mà lại chịu gọi điện thoại rồi? Cậu Hào duy trì động tác lúc nãy, nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy, Diêu Lan Hạ cực ít khi gọi điện thoại cho anh, mỗi lần gọi, 10 lần thì có 8 lần nói ly hôn, còn hai lần còn lại thì là vì chuyện người khác. Cho nên anh phải cho cô sốt sắng một lần, anh không phải là kẻ kêu là sẽ tới. Một phút trôi qua trong sự cấp thiết như lửa đốt, Diêu Lan Hạ sững sờ, vậy mà lại không có ai nghe điện thoại? Không nghe thấy? Đang bận? Họp? Ra ngoài? Đã gần 12 giờ rồi, Lưu Nguyên Hào anh đừng có mà giở quẻ! Diêu Lan Hạ lại gọi một lần nữa, lần này giống như lúc nãy, vậy có tiếng báo tạm thời không có ai nghe máy, tâm trạng của Diêu Lan Hạ trước mắt đã không còn sự quẫn bách khi cầu xin người khác nữa, mà là sự bất an khi bị từ chối điện thoại. Nếu như Lưu Nguyên Hào thật sự thay đổi chủ ý thì cô không còn chút cách nào nữa rồi. Cuối cùng, lần gọi thứ ba, nhấc máy rồi! “Lưu Nguyên Hào! Nhờ anh giúp đỡ Diêu Thị!” Điện thoại vừa được kết nối, Diêu Lan Hạ đã gấp gáp không đợi được mà hét lên một câu với điện thoại, lần này, sự kiêu ngạo đã thật sự bị đặt xuống rồi. Nhưng cậu Hào lại không vội, thanh âm đè thấp có chút ý vị đùa cợt: “Nghĩ ra sẽ dùng điều kiện gì để trao đổi với tôi rồi sao?” Diêu Lan Hạ vươn tay bứt một đóa hoa trà trắng nở rộ trên ban công: “Không, chỉ cần anh giúp đỡ nhà họ Diêu, anh muốn gì... chỉ cần tôi có, tôi đều có thể cho anh.” Rất tốt, con sư tử xù lông cuối cùng cũng chịu thu móng vuốt lại rồi, xem ra để cho Diêu Thị tiếp tục kinh doanh một cách sống dở chết dở cũng không tệ. Cậu Hào cười lạnh một tiếng trầm thấp, vào tai trở thành một sự mị hoặc vô hình: “Xem ra cô rất rõ về phân lượng cân nặng của mình, cô đích thực là không có gì có thể lấy ra trao đổi với tôi được, bây giờ, nghĩ đến những việc cô làm, nghĩ cho kỹ, cô lấy đâu ra dũng khí và lá gan vậy.” Diêu Lan Hạ hoàn toàn ngây người rồi: “Lưu Nguyên Hào, lúc này anh đừng có lật nợ cũ lại nữa, 12 giờ rồi, anh xem thời gian đi.” “Bây giờ biết sốt sắng rồi sao? Diêu Lan Hạ, trước đó cô đã làm gì hả?” Cậu Hào bây giờ rất khâm phục IQ của Diêu Lan Hạ, cô thật sự tưởng rằng sát nút 12 giờ mới cầu xin giúp đỡ thì anh sẽ kịp ra tay ư? Cô tưởng chuyện lớn như vậy một câu nói của anh là có thể giải quyết rồi sao? Diêu Lan Hạ, cô thật sự ở bệnh viện ở tới ngốc rồi. “Tôi.... tôi không phải là không có anh thì không được...” “Ồ? nếu đã như vậy, xem ra là không cần tôi nhúng tay rồi.” Thanh âm vụn vặt bên kia đã nhắc nhở cô, cậu Hào sắp cúp điện thoại rồi. “Đợi chút! Ý tôi là, tôi cảm thấy anh có cách, Lưu Nguyên Hào, chỉ cần Diêu Thị vượt qua ải khó này, anh bảo tôi làm gì, đều được hết....” Cô cắn răng! Đều được hết? Cậu Hào nhíu mày. Cô không chịu cầu xin, anh tức giận, bây giờ cô ngữ khí khi cô hạ mình cầu xin càng khiến anh tức giận! “Tốt lắm, xem ra cô đã nhận rõ thế cục của mình rồi. Tôi sẽ xử lý Diêu Thị sạch sẽ, nhưng cô nhớ lời cô nói lúc nãy đó, nếu như cô dám nuốt lời với tôi một lần, tôi sẽ hủy nó bằng một ngón tay.” Diêu Lan Hạ siết chặt điện thoại, thân điện thoại bị cô siết đến nóng hừng hực: “Anh yên tâm!” Hơn 2 giờ chiều, Diêu Lan Hạ nhìn thấy tin tức, vốn dĩ là làm giả sổ sách, trốn thuế, liền đổi hướng, đổi thành lỗi tính toán do sơ suất của nhân viên tài vụ. Các khoản thuế cần phải nộp đều đã được tính hết, và cuộc khủng hoảng của Diêu Thị đã hoàn toàn bị loại bỏ. Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế sofa, vuốt ngực thở hổn hển, Lưu Nguyên Hào...rốt cuộc anh là nhân vật lợi hại thế nào vậy? Vụ án tư pháp lớn làm kinh động biết bao ban ngành đã được anh giải quyết một cách dễ dàng. Sau lưng anh, có thế lực khổng lồ thế nào vậy chứ? Nhưng tiếp theo đây, ngày tháng của Diêu Lan Hạ, khó sống rồi. Cả một buổi chiều, cô đều đang thấp thỏm bất an mà chờ Lưu Nguyên Hào quay về, cô mong anh về, lại không mong anh về. Mâu thuẫn mấy tiếng đồng hồ, một chiếc Bentley màu đen từ bên ngoài biệt thự đi vào. Người làm tiến lên trước nghênh đón, theo như lễ tiết nhà họ Lưu, Diêu Lan Hạ cũng phải ra cửa đón, đưng sở cửa, cô nhìn thấy Lưu Nguyên Hào soái khí phong độ xuống xe, bước như gió đi tới. Dưới ánh hoàng hôn, khuôn mặt tuấn lãng của anh, khiến lòng người khao khát. “Cậu chủ.” “Chào cậu chủ cả.” Đám người làm lũ lượt khom người chào, nhưng cậu Hào đi tới bên cạnh Diêu Lan Hạ, miệng vật lộn cả nửa ngày, sống chết không nói ra một chữ. Cậu Hào bực bội mà tăng nhanh bước chân, sự ngoan cố trong xương cốt không thay đổi được rồi, Diêu Lan Hạ. Trong suốt bữa tối hai người không có nói chuyện, anh vậy mà lại không có chủ động đề ra yêu cầu, cô rất bối rối. Ăn cơm xong, Lưu Nguyên Hào đi vào thư phòng đọc sách, Diêu Lan Hạ được người làm hầu hạ tắm rửa, thay đồ ngủ về phòng ngủ. Anh vẫn ở thư phòng, không chút động tĩnh gì cả. Không lẽ hôm nay cứ qua như vậy sao? Cậu Hào bận nên quên rồi sao? Hiển nhiên, cô suy nghĩ quá đơn giản rồi. Diêu Lan Hạ ngồi trên giường, mở sách y ra tìm tài liệu cho luận án, một lúc sau, người làm đi vào với chiếc áo ngủ đã được xếp ngay ngắn của cậu Hào. Không nói tiếng nào mà đặt ở trên sofa. Gì vậy? Mấy phút sau, cậu Hào đi vào phòng ngủ, bắt đầu cởi quần áo ở trước mặt Diêu Lan Hạ. “Lưu Nguyên Hào, anh làm gì vậy?” Cậu Hào nhàn nhạt nhìn cô: “Không nhìn ra à?” “Nhìn ra rồi mới hỏi anh đó, tôi ngủ ở đây, anh ngủ dưới lầu, anh cởi quần áo ở đây làm gì?” Ngón tay thon dài của cậu Hào cởi cúc áo ra, từng cúc từng cúc, lộ ra khuôn ngực rắn chắc, sau đó nhanh gọn mà vứt áo sơ mi trắng ra: “Đó là trước đây, bắt đầu từ tối nay, tôi ngủ ở đây.” Diêu Lan Hạ cảnh giác mà bò dậy khỏi giường: “Ý anh là, tôi xuống lầu ngủ? Đúng không?” Nói xong Diêu Lan Hạ liền nhấc chân muốn chạy, ai ngờ thanh âm quyến rũ dày đặc của anh lại truyền tới: “Đứng lại.” Diêu Lan Hạ cắn răng, nhắm mắt, hít thở sâu: “Lưu Nguyên Hào, chia phòng ngủ là thói quen tốt, nên duy trì.” Cậu Hào cười lạnh: “Quay lại, nhìn tôi.” “...” Anh đã cởi ra hết chỉ còn lại chiếc quần đùi, cơ thịt đùi rất rõ ràng, đường nét 8 múi thoắt ẩn thoắt hiện, lộ ra đôi chân, một thân đầy hormone nam tính. Diêu Lan Hạ nhìn anh: “Ý gì?” “Rất rõ ràng, để cho cô nhìn rõ, người đàn ông cùng giường với cô tối nay, là ai!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]