Ngặt nỗi áp lực cực lớn của cậu Hào, bác sĩ Triệu chỉ có thể chọn thỏa hiệp.
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, cô biết, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, hoặc là sớm hoặc là muộn.
Bác sĩ Triệu có chút tiếc nuối mà lắc lắc đầu: “Tay phải của mợ chủ cả, đã từng bị thương nghiêm trọng, bị thương đến gân mạch, chỉ e là không thể phục hồi nguyên trạng nữa, hơn nữa, tôi còn sờ thấy kinh mạch của lòng bàn tay phải của mợ chủ, vết thương này, chí ít phải có 5 năm rồi.”
Năm năm?
Lưu Nguyên Hào rũ mắt xuống nhìn Diêu Lan Hạ, đúng lúc cô đang nhắm mắt không biết là đang cố gắng che giấu hoặc là chạy trốn khỏi cái gì, nhưng khi anh nhìn cô, cô lại nhanh chóng trở thành Diêu Lan Hạ mà anh biết.
Đọc truyện tại đây.
Một thân đầy gai.
“Bác sĩ Triệu quả nhiên là chuyên gia, cái này cũng bị ông nhìn ra rồi, năm năm trước tôi đích thực đã xảy ra chút sự cố, bị thương ở bàn tay phải, cho nên sau đó tôi không thể cầm dao phẫu thuật nữa, chỉ có thể từ ngoại khoa chuyển sang nội khoa, nhưng bây giờ tay tôi đã không sao rồi, chỉ cần không cầm dao phẫu thuật trong thời gian dài là được.”
Cô nói toạc móng heo ra, lánh nặng tìm nhẹ, qua loa cho qua chuyện này.
Bác sĩ Triệu không tiện hỏi sâu, gật đầu nói: “Mợ chủ nghỉ ngơi cho tốt, cậu cả, tôi về trước đây.”
Sau khi bác sĩ Triệu rời đi, Lưu Nguyên Hào đánh giá Diêu Lan Hạ, đánh giá tay của cô: “Trên người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710645/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.