Chương trước
Chương sau
Cô tuỳ tiện cười lạnh lùng, lại có phong tình vạn chủng.
Cậu Hào tức giận đồng thời lại có chút đau đầu, ba năm, cô không chỉ có bản lĩnh hơn, dũng cảm hơn, mà còn biết mọc gai đâm người.
Như vậy cũng tốt, cậu Hào sẽ từ từ rút từng cây gai ở trên người cô xuống.
Cô dùng lời khiêu khích và châm chọc, cứu mình khỏi nỗi đau da thịt, sau khi tắm rửa xong, cậu Hào quấn khăn tắm đi vào phòng ngủ, rốt cuộc không phản ứng lại cô nửa câu.
Sự thông minh của cô cũng đã dần bị đốt trụi, nếu tiếp tục giao đấu, cô đương nhiên sẽ phải giật gấu vá vai.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Không phải chỉ là ngủ ghế sô pha sao? Cô cũng không già mồm như vậy.
Thế nhưng khi nằm trên ghế sa lon cô lại rất tỉnh táo, liều mạng mặt mo nhặt chiếc nhẫn lên, Diêu Lan Hạ chép miệng, thứ đáng giá như thế đương nhiên phải giữ lại, thời điểm ly hôn cũng sẽ là vũ khí trợ trận không tệ.
Chỉ là, hai chữ ly hôn này vừa xuất hiện, lông mày Diêu Lan Hạ nhíu lại.
Nghĩ đến cocktail vừa mua, cô dứt khoát đi chân trần, mở tủ lạnh ra lấy hai bình cocktail xanh xanh đỏ đỏ, uống mấy hớp.
“Ha ha.”
Uống ra uống vào, cô tự cười, trái tim sao?
Cô đương nhiên là có trái tim, mà trái tim của cô, toàn bộ đều đặt ở chỗ anh, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến ban nãy, mỗi một nhịp tim của cô đều đang quyến luyến gọi anh.
Người không có trái tim, là anh!
Ngón tay Diêu Lan Hạ vòng quanh bình rượu, đôi môi dính chất lỏng, như hoa anh túc xinh đẹp.
Lưu Nguyên Hào, chúng ta chơi cái trò chơi đi, tôi không tin tôi không lấy được trái tim của anh, coi như ly hôn, tôi cũng phải mang theo trái tim của anh cùng đi!
Ba năm này, không, coi như tất cả thời gian năm năm, cô đào tim móc phổi, đổi lấy chính là hai chữ “hèn hẹ” hời hợt của anh.
Như vậy, cô sẽ để anh đạt được mong muốn, để anh nhìn xem anh gục xuống dưới váy của người hèn hạ như cô như thế nào.
Buông rượu xuống, trên mặt bị nồng độ cồn thấp nhuộm thành màu hoa anh đào, ôm lấy gối ngủ, Diêu Lan Hạ lâm vào giấc ngủ nặng nề.
Tự nhiên, cô cũng không biết, người đàn ông lúc nửa đêm đi ra phòng ngủ, dừng lại ở bên cạnh ghế sa lon, nhờ ánh trăng thấy được trên mặt cô ửng đỏ, sẽ có biểu cảm gì.
Cũng sẽ không biết, tư thế ngủ đá bất nhã của cô, đá văng tấm thảm ra, tại sao lại quay về trên người cô.
Sáng sớm hôm sau, Diêu Lan Hạ rời giường từ sớm, trong đầu có chút nặng nề, cô thật sự bị cảm.
Trên ban công quần áo đã hong khô, cô quay lại phòng vệ sinh thay quần áo xong, dùng dây thun buộc mái tóc xoăn tự nhiên ở sau gáy.
Bữa sáng nấu đơn giản và thanh đạm, cô cũng làm rất tinh tế, cơm trưa thoải mái giúp nuôi dưỡng dạ dày, sữa đậu nành mới xay, trứng ốp lết màu vàng cam, cô đặt bữa sáng trang nhã ở trên bàn ăn.
Hộp bàn chải đánh răng bị ném vào trong thùng rác, xem ra tối hôm qua anh đã tìm được bàn chải đánh răng dự phòng ở trong nhà, Diêu Lan Hạ cong miệng lên, uống từng ngụm sữa đậu nành.
Lưu Nguyên Hào có lợi hại hơn nữa, cũng là người, anh tất nhiên phải cần sinh hoạt cơ bản.
Trút bỏ kiêu ngạo trên người, không phải là anh cũng sinh bệnh đói ăn à?
Cho anh kiêu ngạo, một lát nữa có bản lĩnh thì anh đừng ăn cơm.
Ăn bữa sáng xong, Diêu Lan Hạ cầm lấy chìa khoá dự phòng đi ra ngoài.
Sau khi cậu Hào đứng lên, trong nhà đã không thấy bóng dáng của Diêu Lan Hạ, chỉ có hương thơm của bữa sáng tràn đầy trong phòng khách nho nhỏ.
Cảnh tượng như vậy, khiến cậu Hào nhướng mày.
Để lại chiến trường bữa sáng, nghênh ngang rời đi?
“Đông Minh, lập tức tới đây ngay.”
Diêu Lan Hạ rốt cuộc có dũng khí từ đâu, dám khiêu chiến quyền uy của anh!
Đến bệnh viện, Diêu Lan Hạ đổi áo khoác trắng mới tinh, đi giày cao gót, bước chân nhẹ nhàng bước nhanh cộp cộp cộp ở trên hành lang, giống như chuyện phát sinh mấy ngày trước không để lại chút vết tích nào ở trên mặt cô, cô lại về tới trạng thái bác sĩ Diêu, lạnh lùng, người sống chớ gần.
“Bác sĩ Diêu.”
Cô vừa kết thúc việc kiểm tra phòng, đang cùng trợ lý trao đổi về phương án trị liệu của một bệnh nhân, Đào Khánh Trần từ trong thang máy đi ra, gọi cô lại.
Diêu Lan Hạ quay đầu, tự nhiên cười cười với anh ta: “Phó viện trưởng, có chuyện gì sao?”
Trợ lý cùng mấy bác sĩ khác vội vàng chào hỏi Đào Khánh Trần, anh ta gật đầu qua loa, ánh mắt như cũ ở trên người của Diêu Lan Hạ: “Phương Hiểu Mai đã phẫu thuật thành công, cô có muốn đi xem cô ấy một chút hay không?”
“Thật sao?”
Diêu Lan Hạ khó nén được sự vui sướng, đôi mắt cũng hiện ra chút lấp lánh.
“Thật, bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm tôi mới đến tìm cô, đi thôi, cùng đi nhìn xem.”
Đào Khánh Trần mời tự nhiên như vậy, mặc dù có loại thân mật không nói ra được, nhưng người đứng xem cũng không nhìn ra sự mập mờ giữa hai người, chỉ ghen tị Diêu Lan Hạ, nhanh như vậy đã có mối quan hệ tốt với Phó viện trưởng.
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Phương Hiểu Mai yên tĩnh nằm, chồng và mẹ của cô ta canh giữ ở bên cạnh, liên tục nói cảm ơn với Đào Khánh Trần và Diêu Lan Hạ, hình tượng của Diêu Lan Hạ bị dẫm trong bùn, cũng dần dần bay lên.
Nhưng mà.
Diêu Lan Hạ thấp giọng hỏi thăm: “Phó viện trưởng, anh… Thật đáp ứng người nhà, cứu người lớn?”
Bởi vì bụng lớn của Phương Hiểu Mai đã không có, bên dưới chăn là một mảnh bằng phẳng, trong lòng cô cũng đau, đây chính là một đứa trẻ đã thành hình!
Đào Khánh Trần thấy được thần sắc khẩn trương của cô, cười cười, phác họa lên chiếc cằm mỹ nhan một đường cong, anh cười ấm áp như vậy: “Tôi đã đồng ý với cô, sẽ cứu sống mẹ con bọn họ, tại sao lại nuốt lời chứ?”
“... Đứa trẻ đâu?”
“Cô đi theo tôi.”
Mấy phút sau, Diêu Lan Hạ thấy được bé con ở bên trong lồng giữ nhiệt, bé con vừa mới bảy tháng nhỏ bé khiến một bàn tay cũng có thể nhấc lên, nhỏ đến mức khiến người ta nhìn một chút, trái tim cũng hòa tan tại chỗ.
Diêu Lan Hạ xích lại gần lồng giữ nhiệt hơn, ngây ngốc nhìn xem sinh mệnh nhở ở bên trong, bàn tay nhỏ bé của bé con đang nhẹ nhàng lắc lư, giống như khi nằm trong bụng mẹ, nắm đấm mềm mại nho nhỏ nắm chặt, sinh mệnh nhỏ bé mềm mại kia, giống như một dòng nước ấm chảy qua trái tim khô cạn của Diêu Lan Hạ, xúc động đến đáy lòng mềm mại nhất của cô.
Đứa trẻ... Một sinh mệnh nhỏ thần kì, chính là đứa trẻ này.
Diêu Lan Hạ kìm lòng không được, dán tay lên trên kính pha lê, cách pha lê nắm lấy ngón tay của đứa trẻ: “Bé ngoan, cháu khỏe không?”
Thân ảnh cao lớn ấm áp của Đào Khánh Trần đứng ở đằng sau cô, cảm giác được sự cực kì yêu thích trên người cô đối với đứa bé này, thế là đột nhiên mỉm cười: “Bé rất tốt, chỉ là sinh non, phải ở lại đây nửa tháng, sau nửa tháng, cô có thể ôm bé rồi.”
“Thật thần kỳ, anh có phát hiện được hay không, sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, từ lúc nhỏ như vậy, chậm rãi trưởng thành, thật sự rất thần kỳ.”
Giữa đáy mắt, lông mày của cô, đều là sự yêu thích với đứa trẻ, cô yêu thích đứa trẻ, cũng hi vọng, có em bé của riêng mình, là con của cô và Lưu Nguyên Hào.
Tại sao lại nghĩ đến anh chứ!
Sự yêu thích sâu đậm của Diêu Lan Hạ với đứa trẻ đã lây nhiễm sang cả Đào Khánh Trần: “Cô rất thích trẻ con, sau này nhất định sẽ là một người mẹ tốt.”
“Nếu như tôi có con của mình, tôi nhất định sẽ yêu thương con bé.” Đôi mắt của Diêu Lan Hạ một tấc cũng không rời nhìn bé con, giống như đứa nhỏ này là của chính cô vậy.
“Tôi cũng thích trẻ con, có con của mình, ngày ngày nhìn bọn nhỏ lớn lên, là hạnh phúc lớn nhất của cha mẹ, tôi vẫn luôn khát vọng có một ngày như vậy.”
Diêu Lan Hạ hờ hững gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Nói xong, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, lời nói vừa rồi có chút quá phận, Diêu Lan Hạ lập tức điều chỉnh lại trạng thái, che giấu sự xấu hổ ban nãy:”Tôi còn có việc, đi trước.”
Diêu Lan Hạ nhíu mày, tại sao cô ở trước mặt Đào Khánh Trần luôn luôn không có chút nào chuẩn bị liền lộ ra tình cảm thật?
Sẽ không phải là cô thích anh ta chứ?
Không phải! Quá hoang đường!
Cô bước đôi chân dài, không đợi người đàn ông sau lưng nói chuyện, thân ảnh mảnh mai màu trắng đã biến mất ở ngoài cửa.
Đào Khánh Trần thực sự nhịn không được, cười ngây ngô với cánh cửa trống rỗng, Diêu Lan Hạ ơi là Diêu Lan Hạ, cô đáng yêu như thế, tôi nên làm gì đây?
Diêu Lan Hạ trở lại văn phòng, toàn bộ Triệu Nhật Miên cùng Quý Tư Vũ cộng thêm Trương Phong Quân đều nhìn cô, biểu cảm của ba người cũng không quá thích hợp, cô cảm thấy nghi ngờ: “Sao vậy?”
Triệu Nhật Miên chỉ chỉ vị trí bên trong của cô, trên chiếc ghế xoay, có một người đàn ông đang ngồi, người đàn ông cao gầy trẻ tuổi, trang phục thoải mái, mái tóc buông thả bình thường, dáng ngồi cũng không thành thật, hai cái đùi đang đung đưa.
“Sao cậu lại tới đây?”
Xin chú ý chữ lại này.
Lưu Nguyên Huyên chuyển động chiếc ghế, đối diện với Diêu Lan Hạ, ngón tay anh xoay xoay móc chìa khóa, mắt phượng híp lại, cười đến phóng túng, xấu xa: “bác sĩ Diêu, đã lâu không gặp, tôi lại bị bệnh rồi.”
Chìa khóa trong tay anh, là của cô.
Nói như vậy, đồ đạc của cô đều ở trong tay anh.
“Nói đi, lần này lại là chỗ nào không thoải mái?” Diêu Lan Hạ rút một cây bút từ trong túi ra, chuẩn bị làm ghi chép: “Tim gan tỳ thận, mạch máu đại não lớn nhỏ, hay muốn làm kiểm tra toàn thân của cậu.”
Lưu Nguyên Huyên: “... Bác sĩ Diêu đừng hung ác như thế chứ?”
Diêu Lan Hạ bỏ giấy bút qua, thấp giọng nghiêm mặt: “Đưa đồ cho tôi, cậu có thể đi.”
Lưu Nguyên Huyên chọc chọc lông mày của mình, không vui: “Đêm hôm qua tôi đã thay chị và anh trai giải quyết hậu quả, bận đến quá nửa đêm, còn tự mình đưa đồ đến cho chị, chị không phải là nên bày tỏ một chút sao?”
Hai tay của Diêu Lan Hạ bỏ vào túi một lần nữa, đôi mi thanh tú nhíu lại, mỉm cười: “Tôi bày tỏ đồng tình.”
“Chị… Người phụ nữ như chị thực sự là không biết nói lý.”
“Vậy rất tốt, tôi cũng không muốn phản ứng với cậu, đưa đồ cho tôi, còn có, nếu như anh trai của cậu biết cậu năm lần bảy lượt tìm đến bệnh viện, cậu cảm thấy hậu quả sẽ như thế nào?”
Trong lòng Lưu Nguyên Huyên ngao ngao gọi bậy, sự tức giận trên mặt suýt chút nữa đã phá vỡ sự đẹp trai: “Chị lấy oán trả ơn, quả thực không đáng yêu. Chị dâu, chị cường thế như vậy, trách không được anh trai sẽ chỉ yêu thích Mai Khánh Vân.”
Ba người bên cạnh nhìn hai người nói nhỏ, từng người trợn tròn mắt, tiểu thịt tươi này càng áp chế thì càng bùng nổ cách tán tỉnh, quả thật là đáng nể.
Diêu Lan Hạ một phát cướp đi chiếc chìa khóa trong tay của anh: “Điện thoại di động của tôi đâu?”
Lưu Nguyên Huyên nhìn những bác sĩ xem náo nhiệt ở trong văn phòng chờ, cười hì hì: “Chị dâu, nếu tôi đưa đồ cho chị ở ngay trước mặt bọn họ, như vậy sẽ khiến nhiều người hiểu lầm, không bằng, chúng ta ra ngoài?”
Em gái cậu Lưu Nguyên Huyên!
“Đặt đồ vật ở trên bàn, cậu hai nhà họ Lưu, tôi chỉ cho cậu thời gian một phút, đừng khiêu chiến cực hạn của tôi.”
Lưu Nguyên Huyên đột nhiên ôm bụng kêu oai oái: “Bác sĩ Diêu, hình như tôi bị trúng độc, ăn nhầm quả táo độc.”
Diêu Lan Hạ cắn răng: “Bác sĩ Triệu! Dẫn anh ta đi rửa ruột, bệnh nhân bị ngộ độc thức ăn!”
Lưu Nguyên Huyên: “!!!”
Đuổi được Lưu Nguyên Huyên đi, Diêu Lan Hạ cầm điện thoại di động lên, Lục Thu Trà nhắn hơn mười tin nhắn trên fb, là hỏi về việc bữa tiệc tối qua.
“Bùng nổ không? Thoải mái không?”
“Bùng nổ, thoải mái, từ ngoại hình đến thể chất, từ giá trị bản thân đến kỹ thuật, đều là Cấp A.”
Lục Thu Trà kêu lên: “Lần sau có chuyện tốt thì mang theo tớ với! Moaz! Vậy tình hình chiến đấu của cậu như thế nào?”
Diêu Lan Hạ nhói lông mày, trả lời một câu: “ Lý Hồng Chương đánh trận, có thắng có bại.”
“Mẹ kiếp! Cho nên, nữ thần lại tử trận?”
“Nữ thần về tinh thần vĩnh viễn trường tồn, chúng ta còn có còn nhiều thời gian, nhưng mà Thu Trà, dây chuyền của cậu đụng hàng với Mai Khánh Vân.”
“…Cạnh.”
Diêu Lan Hạ để điện thoại di động xuống, trong văn phòng có thêm một người, tư thái cao gầy mảnh mai, nước khử trùng cũng không thể che giấu hương nước hoa Givenchy, chính là Cao Dĩnh Nhi.
Cô ta đến, không có chuyện tốt.
Quả nhiên, Cao Dĩnh Nhi chính là đi về phía cô.
“Bác sĩ Diêu, có vẻ như cô rất nhàn rỗi.”
“Vừa vặn ngược lại, tôi bề bộn nhiều việc.”
Cao Dĩnh Nhi cong đôi môi đỏ: " tôi mặc kệ cô đang bận cái gì, tạm thời buông xuống công việc ở trên tay cô, có nhiệm vụ, cô phải lập tức đi phối hợp?”
“Nhiệm vụ gì?”
“Đội viện trợ và chữa bệnh của thôn bị Bệnh AIDS thiếu một bác sĩ nội khoa, bác sĩ giỏi nhất của chúng ta là bác sĩ Diêu, đương nhiên là sự lựa chọn đầu tiên!”
Trời!
Cao Dĩnh Nhi thế mà sai khiến Diêu Lan Hạ đi thôn bị bệnh AIDS làm tình nguyện viên? Loại địa phương kia... Nói dễ nghe chính là thiên sứ áo trắng, thế nhưng ai mà không biết là chữa bệnh cho bọn họ có bao nhiêu nguy hiểm, làm không tốt...
Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ không dám nói lời nào, Trương Phong Quân thử nói: "Phó chủ nhiệm Cao, bác sĩ Diêu là trụ cột nội khoa, cô ấy đi, không thích hợp lắm?”
“Sao vậy, anh muốn đi?”
Diêu Lan Hạ mỉm cười một cái: “Phó chủ nhiệm Cao đã tin tưởng tôi như vậy, tôi đương nhiên không thể từ chối, lúc nào xuất phát?”
“Nếu đã không thể từ chối, vậy thì nhanh chuẩn bị đi, ba giờ chiều xuất phát!”
Triệu Nhật Miên nhịn không được kêu lên: “Hiện tại cũng sắp mười hai giờ rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.