Huyên?
Lưu Nguyên Hào dần dần siết chặt bàn tay đang nắm điện thoại. Anh đứng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ sát đất bằng vẻ mặt vô cảm, tấm lưng nhìn từ phía sau thẳng tắp như sống núi.
Năm năm không gặp, cậu em trai vẫn luôn chỉ biết trốn tránh cần mình bảo vệ trong ấn tượng của anh, xem ra đã lớn thật rồi, hơn nữa còn biết nhúng tay vào chuyện của người lớn.
“Để đến nó kỹ vào.” Lưu Nguyên Hào lạnh lùng ra lệnh cho Quý Đông Minh đuổi theo xe của Lưu Nguyên Huyên. Anh muốn xem thử, rốt cuộc Lưu Nguyên Huyên đang muốn làm gì?
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên mặt bàn gỗ lim, có lẽ anh nên thay đổi ấn tượng của mình về Lưu Nguyên Huyên rồi.
Lúc này, Lưu Nguyên Huyên đang lái xe tới bệnh viện, Diêu Lan Hạ nhận ra cảnh vật xung quanh thì không khỏi nhíu chặt mày.
“Cậu dẫn tôi đi đâu?” Diêu Lan Hạ cất giọng hơi khàn khàn, đau đớn ở hai đầu gối cùng dội đến khiến dây thần kinh của cô bị kích thích, cơn đau đến chậm khiến cô đau tới nhíu chặt mày.
Lưu Nguyên Huyên bĩu môi: “Chị dâu, chẳng lẽ chị bị ngã vỡ cả đầu rồi? Ngay cả đường đi làm cũng không nhớ sao?”
Diêu Lan Hạ nghiêng người về phía trước: “Dừng xe! Tôi không tới bệnh viện đâu.”
“Chị bị thương, cần phải tới bệnh viện băng bó, chắc chị dâu không muốn còn trẻ đã trở thành người què chứ?”
Lưu Nguyên Huyên vừa nói vừa tăng tốc độ, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã biết rõ tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-tinh-yeu/1710599/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.