"Xin chào Hoàng tổng! Lâu quá rồi nhỉ?"
"Mày! Lưu Trần Tuấn Đạt! Mày muốn gì?"
Bên kia yên lặng, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
"Tao gọi điện để báo cho mày biết Tiểu My của mày vẫn an toàn." Tuấn Đạt với vẻ mặt thỏa mãn nhìn Bảo My đang ngồi ăn phía trước. Duy Thiên nghe vậy mặt phẫn nộ, anh đang vô cùng lo lắng cho Bảo My mà không hề biết cô đang thực sự "rất" an toàn.
Ngay sau khi điện thoại tắt, Duy Thiên quay sang bên cạnh, Hồ Quang Hiếu và Duy Anh đang cùng cảnh sát truy tìm địa chỉ Bảo My đang bị nhốt. Tuấn Đạt và Ngọc Sương rất ngang nhiên mở khóa điện thoại, họ không ngại người của Duy Thiên tìm tới đây.
"Tìm thấy rồi! Chỉ ở ngay đây thôi!"
"Đi thôi!"
**
"Ăn no chưa?" Tuấn Đạt dịu dàng vuốt ve tóc Bảo My, cô quay sang nhìn anh: "Tại sao anh lại nhắm vào Thiên?", đồng tử Tuấn Đạt co rút: "Tại sao ư? Nếu tôi nói là vì em... em có tin không?" "Vì tôi ư? Có thể... cũng có thể là không phải..." Bảo My chống cằm suy tư, ánh mắt đăm chiêu thì bị Tuấn Đạt cốc vào đầu: "Ngốc ạ!" Bảo My lập tức xù lông: "Đau! Sao anh cốc đầu em?"
"Hai người thôi đi! Hà Huyền Bảo My! Cô đừng tự nhiên quá như vậy, đừng quên cô đang bị bắt cóc đó!" Ngọc Sương thấy hai người vô cùng tự nhiên cười đùa trong khi bản thân đang vô cùng nhức nhối cùng lo lắng.
"Sao hả? Cô lo lắm hả?" Bảo My nghe vậy cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-dua-cua-dinh-menh/2786977/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.