Vừa lúc đó, Tô Bằng cùng Uy Đạt đồng thời nhìn thấy, thành viên hắc bang trong tòa nhà, bóp cò súng rốc két, lập tức, âm thanh dữ dội vang lên, trong súng rocket lập tức bắn ra đạn rocket mang theo đuôi lửa, bay ra phía bên ngoài.
Cục trưởng Uy Đạt lập tức rụt đầu lại, nằm sấp trên mặt đất, còn Tô Bằng thì thấy rõ ràng đạn rocket không phải là bay về phía mình, cho nên chỉ thoáng rụt người lại.
“Ầm!”
Tốc độ bắn của đạn rocket rất nhanh, gần như một hai giây đã bay qua khoảng cách năm sáu chục mét, bắn vào một chiếc xe cảnh sát.
Xe cảnh sát lập tức bốc thành ngọn lửa lớn, dội tung trên không.
Cảnh sát cùng binh sĩ đằng sau chiếc xe này, lúc nhìn thấy ở cửa sổ có người lấy đạn rocket ra đã phát hiện phương hướng đối phương nhắm rất có thể là bên này, bọn họ phản ứng cũng không chậm, trước đó mấy giây đã bắt đầu chạy ra phía sau, lúc đạn rocket nổ tung, chỉ khiến bọn họ bay dội về phía trước một khoảng cách, không có nhiều người bị thương thật sự.
Tô Bằng lúc này, cũng tránh thoát sóng xung kích nổ mạnh, hắn nhanh chóng nạp băng đạn cho súng trường, sau đó hướng về phía cửa sổ dựa theo cảm giác bắn một phát súng.
Không thể không nói, lúc Tô Bằng cảm thấy nếu như thích hợp, dựa vào cảm giác bắn súng so với nhắm bắn thì đáng tin hơn nhiều, viên đạn bắn ra, lập tức nhìn thấy nam nhân khiêng súng rocket bên cửa sổ kia trước ngực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250257/chuong-382-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.