Một giờ sau, Hoắc Lâm Tư Thông từ trong biệt thự của Tô Bằng đi ra, hắn mang trên mặt một loại biểu tình hạnh phúc và thỏa mãn, nhiệt tình ôm Tô Bằng chào tạm biệt.
Tô Bằng vẫn không quá thích ứng với loại lễ tiết phương Tây này, qua loa một cái, sau đó nhìn Hoắc Lâm Tư Thông đang chào tạm biệt.
Mới vừa rồi Tô Bằng cùng với người đàn ông này đã đạt được một hiệp nghị bằng lời nói, trong một thời gian ngắn tới, Tô Bằng có thể sẽ thông qua ngân hàng Mỹ Lâm làm người đầu tư tài sản trị giá hơn ba trăm triệu USD, mà còn người phụ trách đầu tiên, chính là vị Hoắc Lâm tiên sinh này.
Nhìn hắn rời đi, Tô Bằng khẽ cười cười, trong hiệp nghị mới vừa đạt được lúc nãy, ngân hàng Mỹ Lâm ngoại trừ chịu trách nhiệm quản lý tài sản của mình ra, còn có các loại nghĩa vụ khác, nếu chính thức ký kết hợp đồng, đồng nghĩa với việc sẽ tìm cho mình một cố vấn công ty kiêm một quản gia.
Tô Bằng cũng không có tâm tình tiếp tục chú ý bóng dáng của vị Hoắc Lâm tiên sinh này, xoay người trở lại trong biệt thự, đóng cửa lại.
Từ trong tủ chén, Tô Bằng lấy ra súng lục của mình, sau đó đi đến bàn trà, mở ra lễ vật mà vị Kha Nhĩ Khắc tiên sinh đã đưa tới.
Phần lễ vật này là một con tê giác được điêu khắc từ thủy tinh tự nhiên, chưa nói tới độ đắt tiền của thủy tinh tự nhiên, có điều cũng không tính là đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tu-vong-luan-hoi/3250206/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.