Chương trước CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 Chương 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 Chương 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 Chương 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 CHƯƠNG 55 CHƯƠNG 56 CHƯƠNG 57 CHƯƠNG 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 CHƯƠNG 63 CHƯƠNG 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 CHƯƠNG 75 CHƯƠNG 76 CHƯƠNG 77 CHƯƠNG 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102
Chương sau
“Phải tôi chính là người khó ưa như vậy đấy?” Lộ Châu cũng cạn lời với anh ban nãy còn cãi nhau to đến giữa đêm lại tìm đến nhau Lộ Châu rất muốn tham lam cô muốn Tiêu Hà có thể ở cạnh cô lâu một chút quan tâm cô nhiều hơn một chút Mặc dù không phải là sự thật nhưng trong lòng cô phần nào cũng cảm thấy ấm cúng hơn “Cô sao vậy?” Thấy Lộ Châu cứ ngẩn người không nói chuyện lại còn nhìn chằm chằm anh nên Tiêu Hà mới khẽ lay người cô “Không có gì tôi muốn đi ngủ anh mau về đi” “Không!” Tiêu Hà thẳng thừng từ chối đề nghị của cô. Anh vì mất ngủ nên mới phải sang đây giờ cô lại muốn đuổi anh về “Tại sao?” Lộ Châu vừa hỏi anh lý do cô vừa leo lên giường nằm “Tôi không ngủ được cô dậy nói chuyện với tôi” Lộ Châu cố tình xoay lưng lại phía anh không đáp cô muốn Tiêu Hà tự biết ý mà rời đi Tiêu Hà thấy cô không trả lời mình anh liền sải bước đi đến cửa. Vặn chốt cửa lại sau đó tắt đèn Lộ Châu tưởng anh đã đi nên mới hé mắt nhìn thử. Căn phòng rất tối thậm chí đèn ngủ còn không bật Lộ Châu rất sợ tối cô nằm run rẩy bên trong chăn bỗng Lộ Châu cảm nhận được hơi ấm từ ai đó bàn tay của Tiêu Hà khẽ luồn qua eo của cô ôm lấy Đầu anh đặt sau lưng cô nói:” tôi buồn ngủ rồi lười nên không muốn về” Lộ Châu quay đầu lại nhìn anh mặt nhăn nhó nói “Mau về đi anh định làm gì ở đây?” “Tôi muốn ngủ” “Chả phải ban nãy anh nói là mất ngủ sao? Mau về đi” “Nhưng bây giờ lại buồn ngủ rồi cô yên lặng chút được không” Nói rồi Tiêu Hà kéo cô để mặt của cô áp sát vào lồng ngực của anh. Tiêu Hà ôm Lộ Châu rất chặt anh muốn tận hưởng mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô Lộ Châu cũng không phản kháng mà mặc kệ cho anh ôm mình “Tiểu Lộ này!” “Hửm?” “Có thể nào ngủ cùng tôi mỗi tối không? Thiếu cô tôi không ngủ được” Lộ Châu rất vui vì anh nói như vậy, nói thế chẳng lẽ anh đã yêu cô rồi sao nhưng còn Minh Minh Lộ Châu đấu tranh tư tưởng một hồi vẫn đưa ra quyết định từ chối “Chỉ Lần Này Thôi không còn lần nào khác” Nghe Lộ Châu nói vậy Tiêu Hà càng ôm cô chặt hơn. Bàn tay nhỏ bé của Lộ Châu cũng luồn ra phía sau lưng Tiêu Hà mà ôm anh Đêm nay cô muốn tham lam một chút muốn được anh ôm cô như vậy lâu hơn một chút ——————————————————————— Sáng hôm sau! Tiêu Hà dậy rất sớm anh thức dậy thấy cô gái nhỏ vẫn ngủ say xưa trong lòng mình Bỗng Tiêu Hà cảm thấy vui trong lòng chỉ khi cô ngủ say mới ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh Tiêu Hà đặt nụ hôn yêu mến lên chán Lộ Châu sau đó anh rời đi về phòng của mình Anh không muốn Minh Minh biết tối qua anh không ngủ trong phòng nên đã thức dậy sớm và trở lại giường ngủ tạo ra hiện trường giả Đến độ khoảng hơn 6 giờ Minh Minh thức giấc cô quay qua thấy Tiêu Hà đang nằm nhìn mình có chút bất ngờ “Anh dậy từ khi nào vậy?” “Anh vừa mới thức!” Minh Minh liền ôm chàm lấy Tiêu Hà đầu cô dụi dụi vào lồng ngực anh Tiêu Hà hôn nhẹ lên chán cô thay cho lời chào buổi sáng “Mau dậy thôi còn ăn sáng” “Vâng” Minh Minh cùng Tiêu Hà thức dậy sau khi vệ sinh cá nhân xong hai người nắm tay nhau xuống phòng ăn Tiêu Hà lướt qua một lượt không thấy bóng dáng Lộ Châu đâu bèn hỏi quản gia “Lộ Châu con bé còn chưa dậy sao?” “Thiếu gia để tôi lên gọi cô ấy” Quản gia vừa định rời đi thì bị Minh Minh ngăn lại “Để con bé ngủ thêm lát đi ông chuẩn bị thêm một phần ăn để trong tý con bé dậy rồi ăn”
Chương trước CHƯƠNG 1 CHƯƠNG 2 CHƯƠNG 3 CHƯƠNG 4 CHƯƠNG 5 CHƯƠNG 6 CHƯƠNG 7 Chương 8 CHƯƠNG 9 CHƯƠNG 10 CHƯƠNG 11 CHƯƠNG 12 Chương 13 CHƯƠNG 14 CHƯƠNG 15 CHƯƠNG 16 CHƯƠNG 17 CHƯƠNG 18 CHƯƠNG 19 CHƯƠNG 20 CHƯƠNG 21 CHƯƠNG 22 CHƯƠNG 23 CHƯƠNG 24 CHƯƠNG 25 CHƯƠNG 26 CHƯƠNG 27 CHƯƠNG 28 CHƯƠNG 29 CHƯƠNG 30 CHƯƠNG 31 CHƯƠNG 32 CHƯƠNG 33 CHƯƠNG 34 CHƯƠNG 35 CHƯƠNG 36 CHƯƠNG 37 CHƯƠNG 38 CHƯƠNG 39 CHƯƠNG 40 CHƯƠNG 41 CHƯƠNG 42 Chương 43 CHƯƠNG 44 CHƯƠNG 45 CHƯƠNG 46 CHƯƠNG 47 CHƯƠNG 48 CHƯƠNG 49 CHƯƠNG 50 CHƯƠNG 51 CHƯƠNG 52 CHƯƠNG 53 CHƯƠNG 54 CHƯƠNG 55 CHƯƠNG 56 CHƯƠNG 57 CHƯƠNG 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 CHƯƠNG 63 CHƯƠNG 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 CHƯƠNG 75 CHƯƠNG 76 CHƯƠNG 77 CHƯƠNG 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102
Chương sau