“Sao rồi em?”
“Họ chắc sẽ không tha thứ cho em mất hic! Em phải làm sao bây giờ”
Lộ Châu oà khóc nức nở Tiêu Hà liền kéo cô ôm vào lòng. Anh an ủi vỗ về cô nhưng đều không có tác dụng
“Hay chúng ta về nhà em nói chuyện rõ với bố mẹ nhân tiện anh sẽ xin họ cưới em”
“Có được không?”
“Được mà”
“Nhưng anh đâu có biết tiếng”
“Vậy em dạy anh vài từ cơ bản đi còn em sẽ là người phiên dịch cho anh”
“Dạ”
Lộ Châu thấy Tiêu Hà vì mình mà hi sinh nhiều thứ như vậy cô thật sự rất cảm động
Từ đêm hôm đó mỗi ngày Tiêu Hà đi làm về sẽ giành ra 30’ để học tiếng mà Lộ Châu dậy
Anh rất hứng thú với tiếng nước của cô. Với tư chất thông minh hơn người cộng tĩnh ham học hỏi
Tiêu Hà rất nhanh đã có thể tự giao tiếp cơ bản chỉ trong vòng 1 tháng học
“Em không ngờ chỉ mới một tháng mà anh đã giao tiếp tốt như vậy”
“Đương nhiên anh mà”
“Anh chỉ giỏi lẻo mép đến lúc gặp rồi thì có dám ho he không?”
“Yên tâm anh là ai chứ?”
“Nhưng mà bố mẹ em không biết anh là ai”
Tiêu Hà nói ra câu nào là bị Lộ Châu chặn cứng họng câu đó làm anh không thể nào mà phản bác được
Cũng đã hơn 2 tháng từ khi Lộ Châu điện về cho gia đình. Thời gian này cô tập trung vào việc dạy Tiêu Hà các từ ngữ giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-duc/3085167/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.