Diệp Sở Noãn không biết cô đã ngủ bao lâu khi tỉnh lại bên trong phòng hơi tối, rèn cửa sổ được kéo xuống, cô ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương rồi đưa tay bật điện trong phòng lên, ánh sánh bất ngờ khiến cô không kịp thích ứng mà nheo mắt lại. Cô tìm xung quanh nhưng không tìm thấy điện thoại ở đâu hết, chắc có lẽ nó đang ở chỗ anh. Diệp Sở Noãn bước xuống giường định đi tìm anh nhưng tới cửa cô nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc ngoài hành lang, cách âm ở đây rất tốt nhưng nếu đứng gần thì có thể nghe được động tĩnh bên ngoài một chút. Tiếng khóc rất quen thuộc nhưng cô không nhớ là của người nào. Sau một hồi suy nghĩ cô quyết định mở cửa đi ra, bên ngoài là một cô gái trông khá gầy gò, tóc ngắn ngang vai cúi đầu khóc nức nở, bả vai run run.
Cô bước về phía trước, thấy có tiếng động cô gái vội ngẩng đầu lên, sau khi thấy Diệp Sở Noãn thì vội vã đi tới quỳ xuống: "Diệp Sở Noãn! Tôi cầu xin cô! Xin cô hãy nói anh Thần tha cho ba tôi một con đường sống! Tôi cầu xin cô...
Sau khi nhìn kĩ người đang quỳ là ai cô mới nghi hoặc hỏi: "Bạch Nhược?"
Trông cô ta đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ tiểu thư cao quý lúc trước đã hoàn toàn biến mất, trên người cũng không còn là những bộ trang phục hàng hiệu, trang sức túi xách đắt tiền nữa mà là một chiếc áo thun đen cùng quần vải cũ kĩ. Mới gần 1 năm không gặp cô không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/3741489/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.