Đầu giờ chiều tại phòng tổng giám đốc, Lãnh Nguy Thần nhìn tin nhắn ẩn danh trên máy tính sau đó nhấn nút gọi trợ lý.
Triệu Dương nhanh chóng đi vào, chưa kịp mở lời đã nghe anh nói.
“Xuống sảnh đón người”
“Đón ai ạ?”
“Một ông chú tóc bạc”
Triệu Dương hơi nghi hoặc, một ông chủ tóc bạc?
Nhưng vẫn vâng dạ rồi đi xuống. Dưới sảnh quả thực có một người đàn ông tóc bạc đeo kính râm to ngồi ở khu vực tiếp khách.
“Thưa ngài! Tổng giám đốc có lời! Mời ngài đi theo tôi!”
Người đàn ông trung niên đứng lên, người phía sau lập tức đỡ lấy ông bước đi, lúc này Triệu Dương mới biết ông ấy bị mù.
Đến cửa phòng giám đốc Triệu Dương liên mở cửa rộng ra sau đó đứng qua một bên.
Ngồi xuống ghế trước bàn làm việc người đàn ông phất tay: “Cậu ra ngoài trước đi”
Vệ sĩ lưỡng lự một giây rồi cúi người đi ra, Triệu Dương thuận thế đóng cửa lại.
Bên trong yên tĩnh chốc lát rồi vang lên tiếng thở dài.
“Ngài công tước có gì không hài lòng sao?”
Người đàn ông tháo kính râm xuống, đôi mắt vướng đầy muộn phiền, ông ấy là giả mù. Đôi mắt giống với Diệp Sở Noãn đến tám phần.
“Con bé...sống tốt không?”
Anh đặt cốc nước ấm trước mặt người đàn ông rồi cất lời: “Sống rất tốt”
“Vậy còn Tưởng Ý, bà ấy..”
“Mẹ vợ tôi đi rồi”
Mỗi người đàn ông khẽ run: “Đi rồi? Là đi đâu?”
Lãnh Nguỵ Thần không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/3629748/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.