Nửa tiếng sau Trương Tịnh Gia hớt hải chạy tới chỉ thấy con trai đang đứng bất động trước cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn.
Ông vội hỏi: “Sao rồi?”
Trương Khải nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng nặng nề lắc đầu, anh cũng chưa biết tình hình như thế nào, Mẫn Mẫn, em ngàn vạn lần đừng có chuyện gì nếu không anh không biết ăn nói sao với mẹ nữa.
Trương Tịnh Gia căng thẳng đi qua đi lại: “Sao đang yên đang đẹp lại phát bệnh được chứ!”
Ông nhìn thư kí bên cạnh: “Đi! Điều tra cho tôi!”
Trương Khải trước đó cũng đã cho người đi điều tra, em gái anh dù có bướng bình nhưng chưa bao giờ đột nhiên gặp chuyện nghiêm trọng như vậy, chắc chắn có người giở trò.
Suy nghĩ một lát anh nhìn về phía ba mình, nghi hoặc muốn nói nhưng lại thôi.
Áng chừng hơn 15 phút sau bác sĩ đi ra: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi! Là anh trai em ấy!”
“Tôi! Tôi! Tôi là bố con bé!”
Bác sĩ cũng nhận ra ông: “Ngài Trương! Con gái ngài đã an toàn rồi, mặc dù lúc được đưa tới đã ngừng thở, nhưng giờ thì ổn rồi, ngài cũng biết bệnh hen suyễn rất nghiêm trọng, nên chú ý nhiều hơn tới cô bé, đừng lơ là cảnh giác như hôm nay”
Trương Tịnh Gia gật đầu: “Được được! Là lỗi của chúng tôi! Cảm ơn bác sĩ!”
Bác sĩ gật đầu: “Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi”
Trương Mẫn được đẩy vào phòng VIP, Trương Khải ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô bé:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/3629747/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.