Diệp Sở Noãn hôn mê 3 ngày mới tỉnh, lúc tỉnh lại cô thấy anh đang ngồi bên cạnh mình: “Là mơ sao?”
Lãnh Nguỵ Thần thấy cô tỉnh lại liền bấm nút gọi bác sĩ trên đầu giường: “Em sao rồi?”
Ánh mắt cô mơ hồ quét xung quanh, muốn ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức.
Lãnh Nguỵ Thần lập tức đỡ cô dậy: “Noãn Noãn”
Cô dựa vào ngực anh, đưa tay véo nhẹ vào đùi nhưng lực quá yếu không cảm thấy đau đớn gì cô cất giọng khàn khàn: “Nguỵ Thần, anh đánh em đi”
Anh đau lòng ôm lấy cô vỗ về: “Noãn Noãn, mọi thứ ổn rồi, đây là thật không phải mơ”
“Thật sao?”
Anh nhẹ giọng: “Ừm! Là thật, xin lỗi anh tới muộn”
Cô hơi ngẩn người một lát, đúng lúc này bác sĩ bước vào, sau khi kiểm tra tổng quát thì kết luận: “Bà Lãnh không sao, có điều do vết thương khá nặng nên vẫn cần phải ở lại theo dõi thêm, còn nữa chuyện thụ thai sau này sẽ khó khăn, cố gắng bồi bổ sẽ có phép màu”
Diệp Sở Noãn nghe vậy cô lập tức bừng tỉnh, ngó nghiêng xung quanh: “Bé con…bé con của em…”
Anh ôm cô trở lại rồi lấy hộp gỗ từ trong túi áo đưa cho cô, Diệp Sở Noãn lần nữa mở hộp ra, máu trong người như đông lại cô đẩy cái hộp vào tay anh: “Không phải…bé con ở trên đảo…Nguỵ Thần anh mau đi đón con đi! Nó ở một mình sẽ rất sợ!”
Lãnh Nguỵ Thần ghì cô vào ngực vuốt nhẹ tóc cô: “Noãn Noãn ngoan, bé con không còn nữa rồi”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/3531507/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.