Sáng hôm sau, cho dù không muốn nhưng Elly vẫn phải theo Bạc Thừa trở về Ý.
Trên đường đi cô nàng vẫn muốn níu kéo chút hi vọng: “Thừa Thừa! Em mà về thì sẽ không có cơ hội đi nữa đâu đó!”
Bạc Thừa chống một tay lên cửa xe nhếch mày: “Vậy em ngoan ngoãn ở nhà giúp tôi”
Elly tức giận lườm anh: “Anh! Đúng là đồ vô tâm mà!”
“Tôi có nên cảm ơn em đã khen không?”
Elly trừng mắt: “Cảm ơn em gái anh!”
Bạc Thừa lại nhún vai: “Tôi không có em gái”
“Anh! Anh! Anh!”
Elly nói anh cả nửa ngày nhưng không nói được từ nào khác, này gọi là tức tới hạn hán lời.
Bạc Thừa thì khác, anh rất hưởng thụ dáng vẻ xù lông của Elly, bỗng anh chợt nhận ra không biết từ bao giờ anh lại cảm thấy Elly không còn là một nỗi phiền phức nữa. Sống chung cũng lâu rồi, giờ chia xa anh có lưu luyến không? Chắc là không!
Bừa tới sân bay Elly đã lao thẳng xuống xe mà không thèm đợi Bạc Thừa phía sau. Kết quả là cô nàng đã bị lạc, điện thoại còn vứt trong túi xách để trên xe mất rồi.
Nhìn biển người đông đúc trước mắt Elly bỗng dưng nảy sinh sự sợ hãi, cô cất cao giọng: “Thừa Thừa?”
Bản thân vừa đi về phía trước vừa gọi, đây là sân bay quốc tế nên rất đông người kéo theo hành lý cồng kềnh. Do không để ý cô va phải một người, cả hai cùng ngã xuống đất.
“Á!”
“Ai vậy?”
Elly đứng bật dậy xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/1933431/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.