Trong phòng riêng rộng rãi lúc này chỉ có 3 người, Diệp Sở Noãn ung dung uống nước được Lãnh Nguỵ Thần đưa tới miệng. Còn về Tô Tịch Á cô nàng ngoan ngoãn ngồi bên đối diện không dám ho he gì.
Hoá ra Tô Tịch Á là cháu gái của Bạc Thừa cũng là người thân duy nhất của hắn hiện tại. Do đó Tô Tịch Á cũng gọi anh một tiếng chú, bao gồm cả Lục Nhất Nam.
“Ngày mai Bạc Thừa sẽ về”
Tô Tịch Á sợ hãi run người: “Nhanh…nhanh vậy sao?”
Lãnh Nguỵ Thần gậy đầu: “Muốn tiếp tục trốn tránh à?”
Cô nàng lắc đầu sau đó lại gật đầu: “Chú Nguỵ Thần! Giúp cháu đi mà! Không thì chú giúp cháu đổi công tác là được!”
Đôi môi mỏng của Lãnh Nguỵ Thần nhẹ chuyển động: “Không được”
Tô Tịch Á hết cách đành quay ra Diệp Sở Noãn: “Bé cưng! Giúp chị đi!”
Một ánh mắt sắc bén bắn về phía Tô Tịch Á: “Gọi là gì?”
Tô Tịch Á giật mình vội vã sửa lời: “Thím…thím Noãn…”
Diệp Sở Noãn: “…” Từ thím này nghe có vẻ…
“Chị Tịch Á, em có thể biết nguyên nhân không?”
“Thím giúp cháu đi! Để chú cả biết là cháu toi đời luôn đó!”
Diệp Sở Noãn quay đầu lại nhìn anh.
Lãnh Nguỵ Thần xoa đầu cô: “Anh giúp con bé không ít, lần này không thể giúp nữa”
“Cháu trốn nhà đi…chú cả không muốn cháu làm diễn viên”
13 năm…trốn cũng giỏi nhỉ? Không phải là Bạc Thừa tìm không ra, cũng không phải là Lãnh Nguỵ Thần giúp đỡ mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai/1933422/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.