Nằm trên chiếc giường rộng lớn, Đông Nghi vô cùng bất mãn nhưng chỉ biếttrơ mắt nhìn người đàn ông đang nhẹ nhàng mặc đồ ngủ cho mình, tuy cáchnhau lớp mặt nạ bằng vải nhưng Đông Nghi vẫn nhìn ra được cặp mắt giantà của anh đang thừa cơ nhìn vào những nơi riêng tư của cô, bàn tay nóng hổi còn cố tình đụng chạm không cần thiết trong quá trình mặc quần áonữa.
"Em tức giận trông cũng rất xinh đẹp."-khi đã mặt xong quần áo cho ĐôngNghi, anh thuận tay véo lên má cô một cái, nhìn ánh mắt căm hận nhưngkhông thể làm gì được của cô, mỗi lần như thế tâm tình anh lại vui lênmột chút.
Anh chính là nghiện loại cảm giác này rồi, dù biết là càng nhiều lần gặp sẽ càng bất lợi cho cả cô và anh nhưng vẫn không thể ngăn được con tim đitìm lý lẽ của riêng nó.
"Tôi gọi anh là gì? Ít nhất cũng phải có cái tên để gọi."-giọng Đông Nghiđưa anh dứt khỏi dòng suy nghĩ mông lung, từ lúc nào khi hai ánh mắtchạm vào nhau, cô cũng có một cảm xúc lạ lẫm khi nhìn vào đôi mắt phượng hẹp dài cuốn hút ấy, như lạc vào một không gian hoàn toàn khác.
"Vậy gọi tôi là L đi!"-anh nắm lấy bàn tay đang chạm nhẹ lên khuôn mặt mìnhcủa cô đưa đến khuôn miệng mỏng nam tính hôn nhẹ, khóe mắt nhoẽn lên ýcười: "Bây giờ chưa được đâu cô bé của tôi, đến lúc thích hợp tôi sẽ cho em nhìn thấy khuôn mặt này." 3
Đông Nghi thở nhẹ ra rụt tay về, cho tới nay thứ làm cho cô đau đầu nhấtchính là người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/208245/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.