Anh đưa tay đặt lên trán cô kiểm tra lần nữa, đúng là bị sốt rồi, ngày mai kết hôn mà giờ này lại bị bệnh, cô chẳng biết quan tâm cho sức khỏe của mình à? Lại khiến anh phải bận tâm thêm rồi.
Anh đứng dậy rời khỏi giường trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của Đông Nghi, cô vẫn tưởng anh sẽ như hai lần trước đây, ngang nhiên chiếm tiện nghi của mình, nhanh như thế đã rời khỏi làm cô không khỏi bất ngờ, chỉ là bấtngờ thôi, ngoài ra không hề có ý gì khác nữa.
Anh thở hắt ra nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên vì sốt của cô, trầm giọng hỏi: "Em đã ăn gì chưa?"
"..."
Nhìn khuôn mặt phờ phạc ngơ ngác của cô, anh tự đưa ra câu trả lời, ánh mắtquét nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã hơn 9h tối, mí mắt khẽ giậtnhẹ không hài lòng. Anh bước tới giường nhấc bổng cơ thể vô lực của Đông Nghi lên rời khỏi.
"Này, anh đưa tôi đi đâu vậy?"-Đông Nghi bị đưa từ ngạc nhiên này đến ngạcnhiên khác, cô định đẩy tay để tránh khỏi người anh nhưng bàn tay rắnrỏi ôm lấy người cô chợt nới lỏng, Đông Nghi chới với vội vàng ghì chặtcổ anh sợ sẽ bị ngã, ánh mắt căm phẫn trừng trừng liếc hái nhưng cũngkhông hỏi thêm lời nào, cô là vừa mệt vừa biết có hỏi anh cũng sẽ tự làm theo ý mình, cho nên lần này cô mặc kệ.
Anh mở cửa đưa cô một mạch rời khỏi phòng làm việc ra bên ngoài, giống nhưlần đầu tiên gặp cô, anh dường như rất thông thạo mọi ngóc ngách bêntrong tập đoàn, đi một thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-va-quyen-luc-h/208238/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.