Tử Khanh lấy lại được tinh thần, anh sửa soạn lại bản thân như chưa hề có cuộc đau thương nào xảy ra. Khoác lên mình bộ vest sang trọng, lịch lãm người đàn ông càng toát lên vẻ bá khí ngút trời. Anh nhìn ngắm bức ảnh của cô lần nữa trước khi rời khỏi nhà, khóe miệng nhấc lên thành hình bán nguyệt khiến người ta phải say đắm
Bước xuống phòng khách đã nhìn thấy bị quản gia đứng chờ sẵn. Ông cung kính chào chủ nhân của mình, dường như đang rất vui vì anh đã biết cách vượt qua nỗi buồn ấy.
"cháu đi làm đây, trưa nay không cần chuẩn bị thức ăn cháu không về"
"vâng thưa thiếu gia!"
Rời khỏi nhà, anh không tới thẳng công ty mà dừng lại ở một nhà hàng nhỏ. Bí mật đổi xe rồi tự lái tới một con hẻm vắng vẻ cách xa trung tâm thành phố. Nơi này có khá ít người, xung quanh đều là những nhà máy đã bỏ hoang.
Không biết là đi gặp ai nhưng Tử Khanh bịt kín mặt, anh thông thuộc địa hình bước xuống xe và đi thẳng vào trong một căn nhà cách biệt
chào cậu!"
ừm... mọi việc tiến hành đến đâu rồi?"
Cánh cửa bụi bặm mở ra, bên trong yên tĩnh đến lạ, sau khi nghe tiếng anh hằng giọng người đang ẩn nấp mới yên tâm lộ diện. Người đàn ông toàn thân bịt kín, cung kính cúi chào gia chủ nhà mình
" thưa cậu, tôi đã điều tra được một số thông tin nội bộ của Giang gia về vụ án cách đây 2 năm. Hung thủ quả thật lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3737500/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.