Hai người tất bật cả một buổi trưa như thế, người thì dọn dẹp nhà cửa người thì chịu khó nấu ăn. Mãi đến gần 12h mới tạm gọi là ổn. Cô thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng bản thân cũng đã hoàn thành gần hết những công việc mà mình liệt kê. Vươn vai đầy sảng khoái rồi chạy vào bếp, anh cũng đã nấu hết những món còn lại và đang bày biện lên bàn.
“ tự dưng chủ về sớm vậy, cháu còn tưởng muộn lắm cơ đấy?"
“ ở...công ty hôm nay không bận gì nhiều”
Ánh mắt Tử Khanh liên tục nhìn sắc mặt cô dò xét, trông nhóc con năng động hơn bình thường, cô đã chịu khó cười lên rồi. Tú Vy ngồi xuống lấy cơm vào bát, như sực nhớ ra gì đó liền lên tiếng hỏi.
“ mà chị...à thím nhỏ đâu rồi ạ? Cháu tưởng sẽ về cùng chú cơ đẩy!”
“ cô ấy về nhà rồi."
“ Ồ... thảo nào nhà vắng tiếng thế, cháu mà không về chắc chỗ này thành nhà hoang mất”
Giọng điệu hệt như cô học sinh bá đạo ngày nào, dám nghĩ dám nói và cũng dám làm. Anh nhìn cô như vậy thì cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn, hy vọng cô nhóc có thể sống một cuộc sống tốt đẹp . Trên bàn ăn cô đã nói rất nhiều, nhiều đến độ còn suýt sặc cả cơm làm anh hoảng hồn, bật công tắc càu nhàu.
“ ăn chậm thôi, nói ít lại!”
“ lâu lắm cháu mới nói nhiều như này, chưa quen hì hì...
Cái điệu cười tếu táo của Vy Vy trông đến mà hay, phải công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3736045/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.