" tên chết tiệt, cậu tự dưng mất tích đúng lúc tôi cần vậy ?"
" chịu, ai đâu rảnh để chờ cậu cậu cứu"
Lưu Dương nghiến răng chằng lợi muốn lao lên đấm cho tên bạn thân kia của mình một trận. Bình thường hắn cợt nhả làm anh phiền chết đi được vậy mà dạo này lại thần thần bí bí, trưng ra cái bộ mặt lạnh lùng còn hay mất tích một cách kì lạ. Thật muốn vứt nết ra rồi đập cho một trận.
Bị mắng nhưng Tử Khanh lại chẳng quan tâm, anh nhìn sấp tài liệu trên bàn, tay bận rộn lật giấy không rảnh rỗi. Bao nhiêu việc đăn đăn đê đê không có thời gian thở chứ nói gì tiếp tên nhàn hạ này. Bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc như quen với tính khí của người đàn ông phía bên kia ( thông cảm đi con, Lưu thiểu ảnh thất tình nên hơi giống mùa thu Hà Nội )
" có chuyện gì nói luôn đi tôi không rảnh tiếp cậu đâu "
" dạo tới tôi có chút việc cần cậu phối hợp...yên tâm chỉ có lợi không có hại"
Anh vẫn không thèm ngước lên nhìn chỉ nhướn mày tỏ vẻ đang rất hứng thú với câu chuyện,chứ trong lòng bây giờ chỉ mong mau chóng về nhà với nhóc con mà thôi.
" chuyện gì mà hấp dẫn vậy ?"
" Đào móng nhà họ Giang "
Cái này thì hết nhàm rồi, chỉ vừa nghe đến Giang gia Tử Khanh đã nhíu mày ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn Lưu Dương. Anh ta lạnh nhạt nốc cạn ly rượu rồi mới nói tiếp.
" Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3722722/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.