Bà nội đã thức dậy tập thể dục ,dì Dương ân cần dìu bà đi vòng quanh nhà vừa hít thở không khí trong lành vừa ngắm nhìn cảnh sắc buổi sáng .
"phu nhan muon vao chua ?"
"Ừm chúng ta vào trong .Chắc giờ lũ trẻ cũng dậy rồi ,cô cho người chuẩn bị đồ ăn sáng đi thôi "
" vâng"
Bên trong Tử Khanh đã thức dậy, trong suốt hai mấy năm qua đây có lẽ là đêm mà anh được ngủ ngon nhất.
Không bị đánh thức bởi bất kì tiếng động nào và cũng không mơ thấy ác mộng.
Mở mắt ra đã chăm chú nhìn vào chiếc nơ trên tay đầu tiên, bất giác bật cười ngây ngốc ( đâu ai bình thường khi yêu )
" Nhóc con phiền phức thật đấy, làm anh sao nhãng rồi "
Câu mắng yêu của anh nghe mà buồn cười, nhưng cũng thể hiện được tình cảm anh dành cho cô lớn đến nhường nào. Một người đàn ông đằng đằng mười mấy năm nuôi dưỡng hận thù, nỗ lực tạo cho mình vỏ bọc sắt đá. Vất vả đồ máu để leo lên đỉnh vinh quang như ngày hồm nay lại vì yêu nhóc con mà chọn thay đổi nước cờ sắp đặt sẵn.
Dẫu vậy, Tử Khanh thấy mình vẫn đang rất hạnh phúc, anh đã yêu thì nhất định sẽ bên cạnh và bảo vệ cô bằng cả cuộc đời mình.( chắc lần này về Lưu Dương được thưởng lớn lắm đây)
" bà dậy sớm vậy ạ ?"
"ừm...già rồi khó ngủ, ta dậy hít thở không khí buổi sáng
Tử Khanh tươi tỉnh hơn mọi ngày, anh mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-trot-nhat-vo-yeu/3720462/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.