Tiêu Nhiên ngồi đan chiếc khăn đến rạng sáng, hôm sau đi học quả nhiên không kìm được mà ngủ gật trong tiết tiếng Anh.
Sau tiết học đó, cô giáo dạy tiếng Anh tên Maria liền mời cô lên phòng làm việc của mình.
Tiêu Nhiên cúi gầm mặt, cô Maria từ bên ngoài đi vào. Cô ném mạnh hồ sơ trong tay xuống bàn, ánh mắt nghiêm trọng hướng thẳng về phía cô: “ Tiêu Nhiên, Tại sao tiết học đầu tiên đã ngủ gật ? ” . Tiêu Nhiên khẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy, ánh mắt có tia lo lắng phóng qua: “ Cô Maria, xin lỗi cô. Vừa rồi em chỉ là ” Cô kịp nói xong, Maria đã cắt lời : “ Được rồi, không cần nói nữa ”
Tiêu Nhiên bị cô giáo cắt ngang, chỉ dám cúi gục đầu. Cảm giác hụt hẫng truyền tới tận cốt tủy. “ Tôi đã nghe các thầy cô khác nói về gia đình em. Mẹ em mất sớm em phải sống cùng mẹ kế. Nhưng ít ra mẹ em cũng phải dạy em cách tôn trọng người khác chứ ? Bà ấy không dạy em sao ? ” Maria nhún vai, lắc lắc đầu.
Sống mũi cô cay cay, đôi mắt ươn ướn. Cô không thích người khác nhắc tới mẹ cô, nhất là để làm những việc thế này.
“ Cô Maria ” Là Lâm Tư Thần, anh đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, cánh tay cứng rắn dang ra che lấy cô. Đứng phía sau anh, mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng thoảng qua thân ảnh cô. Đôi mắt ươn ướt ngước lên nhìn anh, long lanh giống như viên ngọc. Cảm giác ấm áp truyền qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895586/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.