Cô đưa anh tới phòng y tế nhưng không có cô giáo ở đó, một học sinh nói rằng cô vừa ra ngoài. Vì thế, cô đành tự lấy một túi chườm lạnh: “ Để em giúp thầy ” Cô đặt bên cạnh giường anh đang ngồi, cẩn thận vén tay áo giúp anh, là một vết bầm ở cánh tay phải. Cô đặt túi chườm lên tay anh nhưng thứ cô chú ý lại là vết thương trên bắp tay.
“ Thầy Lâm, tay của thầy bị sao vậy ? ” Cô giữ túi chườm nhưng ánh mắt lại nhìn vết thương được băng bó sơ qua của anh. Anh chăm chú nhìn cô, trả lời cho có: “ Không sao đâu, em đừng lo ”
Cô nhíu mày, vết thương qua lớp băng gạc vẫn còn sắc đỏ lại bị anh lạnh nhạt coi nhẹ. Cô đặt túi chườm xuống đi tìm hộp y tế sau khi đã lấy xong mới nói với Lâm Tư Thần: “ Để em xử lý giúp thầy ” Lúc đó cô cũng không nghĩ gì nhiều, trong đầu chỉ nhớ đến một câu nói của mẹ nói khi cô còn nhỏ, khi được người khác giúp nhất định phải trả ơn họ.
Cô tháo băng gạc của anh, miếng gạc đỏ thẫm mùi máu và cồn đỏ. Có lúc miếng gạc bám vào thịt, cũng không nghĩ vết thương sâu như vậy nên cô vô cùng cẩn trọng tới nỗi gần như chậm chạp. Cô vừa tháo vừa cẩn trọng xem xét sắc mặt anh, chỉ cần anh than đau cô sẽ dừng lại. Mặt anh lại không hề biến sắc, từ đầu đến cuối chỉ một mực chăm chú nhìn theo hành động của cô.
“ Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895574/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.