Sau hôm đó, cô không gặp mặt anh tại Lạc Viên, anh cũng không tới đón cô ở trường. Lục quản gia nói với cô, anh đã đi công tác nước ngoài, không rõ lúc nào trở về.
Kể từ tối hôm đó đã hơn một tuần anh không trở về Lạc Viên, cô không thể tìm được bất cứ tin tức gì về anh. Thậm chí tới cả người thân cận bên cạnh anh cô cũng không thể gặp nổi. Giống như anh âm thầm rời khỏi thế giới của cô, như chưa từng xuất hiện ở thế giới của cô…
Buổi chiều sau khi tan học cô cùng Mẫn Thanh đi ăn cơm tối, dù sao về Lạc Viên cô cũng phải ăn cơm một mình, lạnh lẽo tới mức khiến cô cảm thấy bí bách. Sau bữa ăn Mẫn Thanh rủ cô ra ngoài chơi, nhưng lần này cô dứt khoát từ chối cô ấy. Sự việc hôm trước cô vẫn chưa quên, còn có gan đi lần nữa sao ?
Cô một mình đi bộ dưới góc phố, ánh đèn đường hắt lên cơ thể cô, tạo nên ảo ảnh của sự ấm áp. Cô dừng lại bên đường, ngắm nhìn dòng người đợi xe dưới đèn đỏ, thời gian của chín mươi giây trôi rất chậm, rất chậm tựa như chín mươi phút.
Điện thoại trong túi vang liên hồi, cô đứng đó một lúc, mới thở dài một tiếng mới rút điện ra. Là bố cô, kể từ ngày cô kết hôn, đây là lần thứ hai ông gọi tới cho cô.
“ Alo ” Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của Tiêu Minh Sơn. Không kịp để cô nói, ông đã lớn tiếng: “ Mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tinh-ai-2/2895459/chuong-33.html