*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường tới tòa nhà khối cấp ba, Lâm Việt đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Sứ giả bích.
Nó rải một lớp ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ nhà ăn. Bên trong tòa nhà chìm giữa vầng sáng, vết máu và thi thể nhanh chóng tiêu tan, những dấu tích hư hại trở lại bình thường, quần áo và vết thương của mọi người cũng phục hồi như cũ.
Tất cả đầu bếp đã biến mất, thế nhưng mọi người đều không cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ vì Sứ giả bích đã cho họ một lời giải thích hợp lý, các giáo viên cấp một bắt đầu trèo vào khu bếp, tự giác thay thế nhân viên bếp giúp học trò lấy đồ ăn. Ký ức của các NPC đều quay ngược lại thời điểm Phong Mặc còn chưa giết người, họ vừa nói cười vừa ăn uống, chẳng hề ý thức được mình đã gặp phải chuyện gì.
Có lẽ sau này trong một đêm tĩnh mịch nào đó, đoạn hồi ức kia sẽ bất chợt hóa thành một cơn mơ chân thực đến khó tin, khiến bọn họ hoảng sợ bật dậy từ giấc mộng, mồ hôi lạnh ướt đẫm mình.
Lâm Việt bỗng thấy thái dương trên bầu trời xẹt về hướng tây với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong mấy giây, thời gian của ngôi trường từ giữa trưa đã biến thành buổi chiều.
Các NPC bên cạnh cũng chớp nhoáng tụ lại rồi tản ra, họ vội vội vàng vàng lướt qua, thế nhưng không ai nhận ra sự hiện hữu của Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-tan-the/618182/quyen-5-chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.