Chương trước
Chương sau
Chất rượu đỏ sậm khẽ đảo vài vòng trong chiếc ly chân cao, trong phòng là khung cảnh ca hát vui vầy, mấy cô đào ngồi vây quanh chỗ Cừu Minh Phàm, Phan Tấn Sùng một mình một chỗ, thờ ơ thưởng thức rượu.

-- Đại cuộc đã định, không lâu nữa thôi, một nửa giang sơn nhà họ Phan sẽ vào tay của ông ta.

Đám phụ nữ nhảy múa tìm vui, tiếng cười đùa vang lên không ngớt trong căn phòng. Bên Cừu Minh Phàm chẳng thiếu người, thế là có kẻ lớn gan ngắm mục tiêu về phía Phan Tấn Sùng. Cô ả lắc lư dáng người thướt tha bước sang bắt chuyện, nhưng không ngờ lại bị ông sầm mặt đuổi đi.

Thú thật, chẳng biết vì sao mà trong lòng Phan Tấn Sùng vẫn luôn nao nao bất an.

Ông ta chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Có người nhanh trí vội vàng tắt nhạc đi, mọi người trong phòng đều dừng mọi hoạt động, Phan Tấn Sùng cho bọn họ ra ngoài trước.

Chỉ giữ lại Cừu Minh Phàm và ông ta.

Vừa nhận điện thoại, người đầu bên kia chỉ mới nói hai câu, chiếc ly chân cao trên tay Phan Tấn Sùng bỗng va vào mép bàn kính, mặt ông ta thoắt cái đã biến sắc.

Thuộc hạ truyền lời tới, bên phía Úc Thừa bất ngờ cung cấp toàn bộ chứng cứ cho cảnh sát, không những chứng minh được bản thân vô tội, mà còn vạch trần hành vi phạm pháp của Cừu Minh Phàm.

"Chứng cứ? Anh ta lấy chứng cứ từ đâu ra?!"

Cừu Minh Phàm làm việc vô cùng cẩn trọng, gã ta đã tạo ra rất nhiều khoản mục thật giả xen lẫn trong sổ sách, cho dù có điều tra sâu thêm thì mọi chứng cứ tìm được cũng đều sẽ hướng về Phan Duệ mà thôi. Không lý nào lại có thể tìm ra gã ta được.

Mặt Phan Tấn Sùng nặng như chì, Cừu Minh Phàm liên tục lắc đầu, "Chú út à, chú đừng tin bọn họ. Úc Thừa chỉ đang bắn tiếng đe doạ mà thôi..."

"Anh câm miệng cho tôi!"

Ly rượu vỡ nát trên sàn nhà, chất rượu đỏ thẫm vẩy ra đầy đất. Chú chó Dogo giật mình, hung hăng sủa ầm lên, nhưng vì dây xích không đủ dài nên nó không thể nhào đến cắn Phan Tấn Sùng, chỉ có thể khua lồng sắt rung lên rầm rầm.

Phan Tấn Sùng vung tát mạnh đến độ lòng bàn tay ông vẫn còn đau râm ran, huyệt thái dương giần giật. Trong mấy tháng qua, người mà Úc Thừa thường xuyên tiếp xúc nhất chính là luật sư và chuyên viên giám định tài sản. Ông ta cứ nghĩ đó là chuyện liên quan đến tập đoàn, nhưng bây giờ ngẫm lại, rất nhiều manh mối mơ mơ hồ hồ đã bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.

"Nó đã tìm ra resort sân golf mà chúng ta đã bán, tra ra được tài khoản ở nước ngoài!"

"Không thể nào?" Sắc mặt Cừu Minh Phàm cực kỳ dữ tợn, gã ta không còn giữ bình tĩnh được nữa, "Những luồng giao dịch kia dù có điều tra sâu thêm mấy tầng cũng không thể tìm ra được vấn đề. Sao anh ta lại đoán được mà hao tâm tổn sức thăm dò chuyện này?"

"Anh tự nghĩ lại xem anh đã để lộ sơ hở ở đâu?"

Lồng ngực Cừu Minh Phàm phập phồng lên xuống, anh ta nghĩ mãi mà vẫn không ra.

Dù thế nào thì mọi chuyện đã bị bại lộ, "Trước hết cứ sang Singapore tránh bão một thời gian đã. Tối nay đi ngay, không thể trì hoãn thêm nữa!"

Phan Tấn Sùng nhanh chóng đưa ra quyết định, vừa liên lạc với thuộc hạ chuẩn bị xe đến sân bay tư nhân vừa thu dọn đồ đạc.

Lúc hai người vội vội vàng vàng tay xách nách mang bước ra khỏi biệt thự, xe cảnh sát đã bao vây xung quanh biệt thự.

-- Tang chứng vật chứng đều có đủ.

...

Trời còn chưa hửng sáng, bệnh viện vẫn còn sáng loáng ánh đèn.

Bên ngoài phòng bệnh VIP, người đàn ông với vóc dáng cao lớn đóng cả cây vest đen thẳng tay vặn chốt cửa bước vào trong. Đến khi cánh cửa được đóng lại, hai vệ sĩ mới quay lưng nhìn ra bên ngoài.

Phan Tấn Nhạc tựa lên đầu giường, hiện tại ông nói chuyện vẫn còn khó khăn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy rõ người vừa bước vào, cả người run bắn lên.

"Thưa bố." Úc Thừa khẽ cười, "Hy vọng lần này con không khiến bố thất vọng."

Khoé môi Phan Tấn Nhạc méo hẳn sang một bên, ông cố gắng hé miệng, như muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.

"Con đã nghe nói về quyết định của bố đối với con." Úc Thừa ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cất giọng đều đều chẳng mấy cảm xúc, "Nhưng mà con lại không hài lòng cho lắm, làm sao đây ạ?"

Một xấp giấy A4 chi chít chữ rơi xuống trước mặt ông, ánh mắt Phan Tấn Nhạc rơi lên dòng đầu đề, ngón tay run lên bần bật. Úc Thừa nhếch môi, nhét cây bút máy vào tay ông, tách từng ngón tay của ông ra, rồi ép ông cầm chặt cây bút.

"Con vẫn không biết nội dung tờ di chúc cũ của bố thế nào, nhưng con nghĩ có lẽ bây giờ đã không cần dùng tới nó nữa rồi."

Bàn tay thon dài với những đốt ngón tay rõ ràng chỉ lên một mục bên trong, "Con đã soạn lại một bản theo ý của mình. Bố xem thử đi, nếu bố cảm thấy không có vấn đề gì thì xin bố ký tên vào."

Cả người Phan Tấn Nhạc cứng đờ ra. Thấy ông bất động, Úc Thừa cười khẩy, ôn tồn hỏi lại, "Sao thế? Bố thấy chỗ nào vẫn chưa thoả đáng ạ?"

"Luật sư đang ở bên ngoài, có thể tiến vào giải thích cho bố bất cứ lúc nào. Chỉ cần bố thấy mục nào có vấn đề thì cứ nói ra, hai bố con mình cùng nhau thương lượng sửa lại."

Phan Tấn Nhạc khó nhọc thở hơi lên, một lúc lâu sau, cuối cùng ông cũng có thể nói chuyện được. Ông nhìn sang bên cạnh, muốn cầm lấy bình trà thạch hộc tía nhưng cánh tay lại không có sức mà với sang bên đó. Úc Thừa lạnh lùng nhìn ông, một lúc sau mới giúp ông cầm bình trà lên, đặt vào tay cho ông.

"Anh, anh..." Phan Tấn Nhạc thở hổn hển, "Minh Phàm sao rồi?"

"Hiển nhiên là con sẽ dùng chiêu ăn miếng trả miếng rồi." Úc Thừa cười mỉa, "Bố còn muốn kết quả thế nào nữa?"

"Anh làm thế sẽ ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc..."

Đáy mắt Úc Thừa rét căm căm, "Lúc bố quyết định từ bỏ con, sao bố lại không nghĩ đến chuyện nó cũng sẽ ảnh hưởng đến gia tộc, đến tập đoàn?"

Phan Tấn Nhạc ho không dứt, không còn che giấu được bệnh tình. Cổ họng đau rát, ông cố hết sức vặn nắp bình trà. Úc Thừa nhìn xuống, đột ngột lên tiếng hỏi, "Chẳng lẽ bố không nghĩ đến chuyện vì sao sức khoẻ của mình càng lúc càng yếu đi hay sao?"

Phan Tấn Nhạc khựng lại, "... Anh nói gì?"

Úc Thừa khẽ cười một tiếng, sau đó lại lấy ra một tệp đựng tài liệu, ân cần mở ra giúp ông, đưa xấp giấy bên trong đến trước mặt Phan Tấn Nhạc

Đó là một phiếu kết quả kiểm nghiệm thuốc.

Giấy trắng mực đen rõ ràng, trong bột thuốc có pha thêm một vài chất hoá học tổng hợp, và thành phần chính chính là Chlorpromazine, thường được sử dụng để điều trị các chứng rối loạn tâm thần như tâm thần phân liệt. Tuy nhiên, nó cũng là một loại thuốc độc mạn tính gây hại đến não bộ và hệ tim mạch.

Bình nước thuỷ tinh lăn xuống giường bệnh, Úc Thừa nhanh chóng đón lấy nó trước khi nó rơi xuống đất. Anh đặt bình nước lên đầu giường, bình tĩnh nói, "Tranh quyền đấu thế đều dựa vào bản lĩnh mỗi người. Lúc bố ngồi trên cao xem anh em chúng con tương tàn, liệu bố có nghĩ đến ngày hôm nay?"

Đây là loại thực phẩm chức năng được một nhà máy dưới danh nghĩa của nhà họ Phan sản xuất, có công thức pha chế thạch hộc tía đặc biệt, và chỉ có Phan Tấn Sùng mới có đủ quyền hạn để động tay động chân. Nhưng Cừu Minh Phàm luôn là người đưa bột thạch hộc tía đến cho ông.

Bao nhiêu năm qua, lòng đề phòng của Phan Tấn Nhạc cũng đã giảm dần, nhưng ông hoàn toàn không ngờ đến hai người này lại liên thủ hợp tác với nhau.

Bọn họ hành động cực kỳ cẩn thận, sử dụng liều lượng rất ít, hơn nữa cũng chỉ thỉnh thoảng mới pha trộn thuốc cấm vào bột. Ngay cả bác sĩ Lâm cũng không phát hiện ra điều bất thường. Nếu không nhờ Úc Thừa phát hiện ra trong cái lần đánh cờ trước đó, thì đây đã là một kế hoạch vô cùng kín đáo.

Vẻ mặt Phan Tấn Nhạc co rúm lại, ông hoàn toàn không thể khống chế được nét mặt của mình nữa, "Vì sao?!"

"Chú út đã khai nhận với cảnh sát. Bởi vì một phần quỹ tín thác mà ông nội để lại hiện vẫn đang do bố đứng tên. Tuy nhiên, nếu bố gặp chuyện thì người đứng ở hàng thừa kế đầu tiên chính là ông ấy."

Những điều khoản thừa kế này vốn được giữ bí mật, nhưng Phan Tấn Sùng đã mua chuộc được luật sư nên đã biết chuyện này. Cừu Minh Phàm làm việc giúp ông ta, sau khi mọi chuyện thành công, Phan Tấn Sùng sẽ chia cho gã ta một phần "tiền lời".

Bao năm qua, ông ta vẫn an phận thủ thường kinh doanh chuỗi khách sạn của nhà họ Phan. Ngoài mặt, ông ta tỏ ra không tranh không đoạt, nhưng thật ra là đang "ngủ đông" để ấp ủ thực hiện một âm mưu khổng lồ.

"Người đi ven sông sao lại có thể không bị ướt giày chứ?" Úc Thừa nhét cây bút vào trong tay Phan Tấn Nhạc thêm một lần nữa, điềm đạm nói, "Bố, mau ký tên đi."

Anh biết Phan Tấn Nhạc đang trừng mắt nhìn mình, có lẽ ông không cam tâm, có lẽ ông đang giận dữ. Nhưng dù là thế nào, anh cũng xem như đã tận tình tận nghĩa.

Úc Thừa hờ hững quan sát Phan Tấn Nhạc nhấc bút ký tên, khó khăn viết từng chữ trong tên mình. Norton ở bên ngoài bước vào phòng, sau khi xác nhận kỹ càng, anh ta cầm túi hồ sơ rời đi.

Úc Thừa thong thả chỉnh lại cổ tay áo, đứng thẳng người dậy, xoay người dợm bước rời đi.

Phan Tấn Nhạc cố sức vươn tay ra níu lấy áo anh.

"... A Thừa."

Úc Thừa quay đầu, chạm phải ánh mắt của ông, nhưng anh lại không lên tiếng.

Bờ môi Phan Tấn Nhạc run rẩy nhếch lên, ngửa mặt nhìn anh.

Ông đã già đi nhiều, hai mắt đục ngầu, yếu đến độ chẳng thể điều khiển được cơ thể, bị bệnh tật giày vò.

Úc Thừa rủ mắt, cất giọng vô cảm, "Bố cứ yên tâm, con sẽ giúp bố gọi bác sĩ."

Lòng người khó lường. Đứa con riêng mà ông một lòng chở che lại muốn đẩy ông vào chỗ chết, còn đứa con mà ông luôn nghi ngờ bài xích cuối cùng lại giữ lại chút hơi tàn cho ông.

Ngón tay dần siết chặt, Phan Tấn Nhạc khó nhọc cất giọng, "A Thừa..."

Úc Thừa lẳng lặng nhìn ông.

Có lẽ ông còn chuyện gì đó muốn nói, nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn màng.

Úc Thừa hơi rướn môi, kéo tay ông ra, để xuống.

Anh không đáp lại lời ông, quay gót rời đi, "Bố cứ nghỉ ngơi cho tốt."

...

Trình Tranh và Norton vẫn luôn đứng chờ bên ngoài chờ lệnh.

Trận chiến được lên kế hoạch suốt mấy tháng trời cuối cùng đã thành công, chỉ cần sai sót một bước thôi thì cũng sẽ không đạt được kết cục như hiện giờ. May là bọn họ đã thắng cuộc.

Từ tháng Sáu, Úc Thừa đã bắt đầu liên lạc với Norton và Bernard, mong bọn họ có thể vận dụng mạng lưới quan hệ của mình để truy tìm chứng cứ di dời tài sản phi pháp của Cừu Minh Phàm.

Bọn họ quả thật đã tra ra được dấu vết, thế nhưng đối phương lại che giấu cực kỳ cẩn thận, trong lúc nhất thời, quá trình điều tra như rơi vào bế tắc.

Đúng lúc này, Phan Duệ lại tự dâng mình tới cửa.

Úc Thừa không hề tin vào cái gọi là "Quy hàng". Nếu đây là một cái bẫy, vậy thì anh sẽ thuận theo kế hoạch của Cừu Minh Phàm mà hành động, lấy thân dụ địch.

Đối phó với một thiếu gia ăn chơi như Phan Duệ, Trình Tranh có rất nhiều cách.

Trình Tranh tìm vài cô gái đến tiếp cận anh ta, lợi dụng lúc anh ta say rượu để moi thông tin. Và Angel chính là một trong những cô gái đó, cô ta đi theo Phan Duệ một thời gian, cuối cùng cũng lấy được thông tin anh ta và Cừu Minh Phàm bắt tay trao đổi lợi ích với nhau.

Cừu Minh Phàm tốn công phí sức như thế sẽ không chỉ đơn giản là bảo Phan Duệ đến để lấy lòng tin từ anh, thế nên vấn đề chắc chắn nằm trong cái công ty mà gã ta dâng lên bằng hai tay này đây.

Gã ta cực kỳ cẩn thận, nguỵ tạo toàn bộ luồng giao dịch phi pháp sang hoạt động kinh doanh thực thụ, nhưng lại để lọt ra một sơ hở duy nhất.

Đó chính là chuyện anh ta đi tìm chủ hộ đang nằm trong kế hoạch quy hoạch nhưng không chịu di dời để chèn ép Úc Thừa.

Người nọ mắc bệnh ung thư máu thời kỳ cuối, chẳng còn sống được bao lâu nữa, thậm chí còn viết cả di thư. Cảnh sát đã đối chiếu nét chữ, nhưng lại không điều tra được gì.

Vạn Dung có thể xem như là một trong những công ty bất động sản lớn nhất cả nước, bọn họ làm sao có thể im lặng mà nuốt trôi cục tức này? Úc Thừa vờ như vô tình cho họ vài manh mối, bọn họ nhanh chóng lần theo manh mối mà điều tra.

Người bên phe Cừu Minh Phàm thanh toán thù lao theo từng đợt, trước tiên chồng trước 80 ngàn tệ bằng tiền mặt, sau khi nhận được kết luận là tự sát, đến khi mọi chuyện lắng xuống, bên phía gã ta sẽ chuyển khoản 120 ngàn tệ còn lại theo từng khoản nhỏ.

Một trong những tài khoản đó chính là tài khoản dùng để thu mua resort sân golf. Hơn nữa, khoản giao dịch đó đều đã được nguỵ trang thành một khoản tiền khác.

Sự kiện này vừa hay khớp với manh mối ở nước ngoài mà nhóm Úc Thừa tìm được. Thông qua các giao dịch mua bán tài sản quy mô lớn mà chuyển tiền từ trong nước ra nước ngoài, và đây chỉ là một phần nổi của tảng băng trôi. Song, chỉ cần lộ ra sơ hở thì mọi thứ đều có thể dễ dàng xử lý.

Norton và Bernard sở hữu mạng lưới quan hệ khá rộng ở nước ngoài, thế nên bọn họ rất dễ tìm được manh mối của những vụ giao dịch mang tính tiêu biểu như thế này.

Khi ấy thế lực hai bên gần như ngang tài ngang sức, và chỉ thiếu một mồi lửa.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, mối hôn sự với nhà họ Tạ chính là mồi lửa ấy.

Với dã tâm của Cừu Minh Phàm, gã ta nhất định sẽ mạnh tay hơn sau mối hôn sự ấy. Nếu không, đến khi Úc Thừa nắm giữ quyền hành trong tay thì mọi chuyện cũng đã quá muộn.

Đúng như Úc Thừa dự đoán, gã ta thật sự đã ra đòn hiểm.

Cừu Minh Phàm lòng dạ hiểm độc, nhưng cuối cùng vẫn phải nhận cái kết đắng. Thật ra không phải do gã ta hành động không đủ cẩn trọng, mà là vì gã ta coi trời bằng vung, chẳng biết sợ là gì.

Phía truyền thông vẫn chưa biết chuyện của Cừu Minh Phàm và Phan Tấn Sùng, Úc Thừa truyền lời xuống phòng quan hệ công chúng của tập đoàn cố gắng dìm vụ bê bối này xuống.

Cừu Minh Phàm vốn chỉ là con rơi, chưa từng xuất hiện công khai trước công chúng, thế nên nếu muốn im lặng đè tin này xuống cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Phạm nhiều tội cùng một lúc, thứ đang chờ gã ta chính là một bản án tù vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.

Ông cụ Phan bệnh nặng nên không còn khả năng xử lý công việc, cậu ba đã hoàn toàn rơi đài, Phan Duệ và Phan Tuyển lại không tạo thành mối đe doạ. Tập đoàn hiện giờ ngoại trừ phe phái vốn thuộc về Úc Thừa thì nhóm người còn lại cũng chẳng còn tâm tư chống đối.

Tuy bè phái chia năm xẻ bảy, nhưng mọi chướng ngại vật đã được dọn sạch, việc "thống nhất" cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

...

Trong giới này, dù là tin tốt hay tin xấu, tốc độ truyền tin chưa bao giờ là chậm.

Khi Phó Đình Hựu gọi điện sang báo tin mừng, trong khoảnh khắc ấy, Hoài Hâm không kiềm được cảm xúc, bật khóc nức nở vì quá vui mừng.

Cô biết Úc Thừa gian nan vất vả thế nào. Suốt mười mấy năm qua, anh đã phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm ở trên vai. Sau này tuy sẽ vẫn còn nhiều hơn thế nữa, nhưng bây giờ thì cuối cùng anh cũng đã có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Hoài Hâm hít mũi, nghèn nghẹn cất giọng giận dỗi, "Mọi chuyện đều đã lắng xuống rồi, sao anh ấy còn không chịu gọi cho em nữa?"

Phó Đình Hựu cười, "A Thừa có nhiều lời muốn nói với em lắm chứ, vài ba câu trong điện thoại sao mà đủ cho cậu ấy."

"Thế..."

"Tôi không quấy rầy hai người nữa, cúp máy đây."

"A lô..."

Trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Hoài Hâm phồng má buông điện thoại xuống, nhìn chòng chọc nó một hồi, dường như nghĩ đến điều gì, cô lại nhoẻn môi cười.

Wechat thông báo có tin nhắn mới, trong lòng cô bỗng có dự cảm, bèn ngước mắt nhìn lên màn hình.

-- Quả nhiên là Úc Thừa.

Lâu lắm rồi anh không chịu nhắn tin cho cô, Hoài Hâm giận dỗi đổi tên anh thành "Đồ tồi", bây giờ khi nhìn thấy bốn chữ này, cô lại nghẹn ngào muốn khóc.

Đồ tồi, [Xuống lầu đi.]

Ngoài trời tuyết vẫn còn đang rơi, những bông tuyết trắng ngần lả tả rơi xuống trần gian. Ánh mắt Hoài Hâm xuyên qua ô cửa kính đã phủ một lớp sương mờ nhìn xuống dưới lầu, đúng là có bóng người thấp thoáng bên dưới.

Trái tim cô hẫng mất một nhịp, ngay sau đó nó lại bắt đầu nhảy nhót trong lồng ngực. Hoài Hâm khoác thêm một chiếc áo lông, mở cửa phòng ngủ rồi lao nhanh xuống dưới lầu. Đế giày gõ lộc cộc lên bậc thang xoắn ốc, cô gần như đã không thể kiểm soát được bản thân.

Trong đầu cô hiện giờ chỉ đang nghĩ xem nên nói câu gì đầu tiên khi gặp anh.

Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn đã bị niềm vui làm cho tê liệt, cô chỉ muốn xuống lầu thật nhanh, để có thể gặp anh càng sớm càng tốt.

Nhanh thêm chút nữa.

Nơi này là khu biệt thự, vừa ra khỏi nhà là một lối đi dành cho người đi bộ vừa dài vừa rộng vừa vắng vẻ.

Bầu trời tràn ngập những bông tuyết mềm mại nhỏ bé, phủ xuống bãi cỏ xanh ngát một màu trắng tinh khiết, bước chân Hoài Hâm chợt khựng lại ở trên bậc thềm trước cổng chính.

Đập vào mắt cô chính là người tuyết tí hon ở bên kia đường.

Người tuyết tròn tròn mũm mĩm, hai bên cắm hai nhánh cây, trên cái đầu tròn vo còn được cài thêm một chiếc mũ len màu tím, trông đáng yêu cực kỳ.

Trong màn tuyết loá mắt, Hoài Hâm chầm chậm chuyển tầm mắt về phía người đàn ông anh tuấn, cao ráo trong chiếc áo khoác dạ.

Ở khoảng cách chỉ tầm mười mét, xuyên qua màn tuyết trắng, cô nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đen láy sâu hun hút, đôi mắt xinh đẹp khiến người ta thần hồn điên đảo.

Anh nhìn cô đầy dịu dàng và say đắm.

Hoài Hâm tiến về phía trước hai bước, bất thình lình, cô tăng tốc chạy như bay, ùa vào lòng Úc Thừa.

Chiếc khăn choàng cổ màu tím nhạt như tung bay trên không trung, cùng nhảy múa với suối tóc đen nhánh, những hạt tinh thể nhỏ bé khẽ lướt qua làn da trắng ngần, phản chiếu đôi mắt long lanh như pha lê, lấp lánh dưới trời tuyết trắng xoá.

Úc Thừa cũng sải bước nhanh về phía Hoài Hâm, dang rộng vòng tay về phía cô. Ngay khi cô nhảy lên, anh đã vững vàng đón cô vào lòng mình. Hoài Hâm ôm rịt lấy cổ anh, áp má lên má anh vô cùng khắng khít, hơi thở nóng rực như quấn bện lấy nhau.

Úc Thừa ôm cô xoay một vòng giữa trời tuyết, tiếng cười trầm thấp vang vọng bên tai, nhiệt độ ấm áp, những cái chạm đầy chân thực, mùi hương vấn vít, nước mắt Hoài Hâm lập tức tuôn rơi.

Cơn mưa hôn bắt đầu rơi xuống.

Lướt dọc theo vành tai mềm mại, sượt qua mái tóc đen mượt, rồi lại chầm chậm di chuyển đến trên má, anh hôn lên giọt nước mắt âm ấm của cô, sau đó nụ hôn lại rơi lên đôi môi thơm.

Chỉ là một cái mút khe khẽ, nhẹ nhàng và đầy dịu dàng, không hề liên quan đến ham muốn.

Hoài Hâm cảm thấy thời gian như đã dừng lại ngay tại giây phút này, chỉ còn lại những tiếng thì thầm lặng lẽ trong hơi thở hoà quyện vào nhau, tựa như lời độc thoại chân thành được gìn giữ từ sâu tận đáy lòng.

Vành mắt cô đỏ hoe, hàng mi rung rung, cô cảm nhận vòng tay của Úc Thừa càng siết chặt hơn. Tuyết rơi như đang đồng cảm với nỗi ấm ức của cô, làm thế nào cũng không ngăn được, mạnh mẽ tuôn trào.

"Cái tên đáng ghét này, tên đáng ghét này, hu hu hu." Hoài Hâm khóc nấc lên, liên tục đấm vào người anh. Nắm đấm bé tí chẳng có chút lực nào nhanh chóng bị Úc Thừa nắm lấy, kéo đến bên môi, dịu dàng hôn lên từng đốt ngón tay của cô.

"Đều là lỗi của anh cả." Anh khản giọng, "Đều tại anh hết, em bé của anh."

Sống mũi Hoài Hâm cay cay, cô lắc đầu, nghẹn ngào nói, "Anh đã về rồi..."

"Ừm, anh về rồi đây."

"Sẽ không rời xa em nữa."

Úc Thừa nâng mặt Hoài Hâm lên, mạnh mẽ hôn lấy cô qua làn nước mắt. Lần đầu tiên Hoài Hâm cảm nhận được một cách chân thực, người đàn ông đang ôm mình đây chính là người yêu của cô.

Chưa từng cảm nhận được tình cảm mãnh liệt như thế, Hoài Hâm hết khóc rồi lại cười, trong lồng ngực như có một ngọn lửa bùng cháy, muốn đốt cháy cô thành tro bụi.

Tình yêu thực sự chính là trao đi sự chân thành mà không cần hồi đáp. Hoài Hâm đỏ mắt đưa tay chạm vào khung xương mày của người đàn ông, chậm chạp phác hoạ lại, dần dần lướt dọc xuống.

"Anh gầy quá." Cô đau lòng nấc nghẹn, "Khó khăn lắm phải không anh, một mình anh ở Hong Kong..."

Úc Thừa bất chợt ôm lấy cô, giọng đã khàn đi, "Đúng thế, không có em bên cạnh, thật sự rất khó khăn."

Suốt mấy tháng dài đằng đẵng, bọn họ chỉ có thể gặp nhau qua những cuộc gọi video, thời gian nói chuyện cũng chẳng nhiều nhặn gì. Những lúc đêm về lòng nao nao khó ngủ, cũng chỉ có mỗi bản thân một mình chịu đựng.

Hoài Hâm áp mặt lên vị trí trái tim của anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ ấy.

Hình như nó còn đập nhanh hơn cả những lúc bình thường.

Cô vùi vào lòng anh, buồn bã nói, "Anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không? Nhưng lại không thể nói chuyện với anh, em sợ sẽ tạo áp lực cho anh. A Thừa, em biết anh gặp khó khăn thế nào, khi ấy em đã nghĩ, dù anh thành công hay thất bại, đời này em vẫn sẽ đi theo anh..."

Thực ra mỗi một bước đi của Úc Thừa đều hữu kinh vô hiểm, thành công hay thất bại chỉ trong tích tắc. Nếu anh thật sự thất bại thì thứ chờ đợi anh chính là vực sâu muôn trượng. Nhưng cô lại nói rằng, đời này cô sẽ mãi theo anh.

Tuyết cũng bắt đầu rơi dày hơn.

Hoài Hâm chưa nói dứt câu, trên ngón tay bỗng nhiên có một vòng tròn nho nhỏ lành lạnh tròng vào.

Viền nhẫn bạc hơi thô, đó là chiếc nhẫn mà Úc Thừa vẫn luôn mang theo bên mình.

20/06/1991, đây là món đồ quan trọng nhất của anh. Ánh nắng soi chiếu, hắt vào đáy mắt cô những tia sáng rực rỡ.

"Đây là..." Hoài Hâm mấp máy đôi môi, giọng nói run run.

"Anh xin lỗi em bé, chuyện này quả thật có hơi vội vàng."

Trên mặt người đàn ông ánh lên vẻ hốt hoảng đến bản thân mình cũng không ngờ đến, chỉ biết nở nụ cười bất lực. Anh khàn giọng lẩm bẩm, "Anh vốn định chuẩn bị một buổi cầu hôn thật lãng mạn, nhưng anh không thể chờ đợi lâu thêm nữa."

Tượng người tuyết đội nón len màu tím nhạt đứng bên cạnh như đang mỉm cười với bọn họ. Hốc mắt Hoài Hâm dần phủ một màn sương, nước mắt bắt đầu rơi không ngừng.

"Từ khi ở bên anh, dường như anh luôn chọc em khóc." Úc Thừa dịu dàng lau nước mắt cho cô, cưng chiều dỗ dành, "Em bé không khóc nữa nhé? Sau này anh hứa sẽ không làm em khóc nữa."

Lời anh nói chẳng hề có tác dụng.

Nước mắt như vỡ đê, cô khóc càng dữ dội hơn.

Trong làn nước mắt mơ hồ, cô nhìn anh quỳ một gối xuống trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú và vẻ mặt vô cùng thành kính.

"Hoài Hâm."

Anh chỉ gọi tên cô thôi nhưng Hoài Hâm lại có cảm giác như anh đang tỏ tình. Người đàn ông này đúng là một người vừa mạnh mẽ nhưng cũng quá đỗi dịu dàng.

Bọn họ không phải là người tuỳ tiện hứa hẹn hay thề thốt. Bởi vì một khi đã hứa, thì đó chính là một đời một kiếp.

Đến chết cũng không thay đổi.

"Anh sẽ mãi trung thành với em, vì em mà ủng hộ chính nghĩa, sẽ mãi đặt em lên hàng đầu, yêu em không đổi thay."

Úc Thừa nhìn cô chăm chú, "Em có nguyện ý sống bên anh cả đời không?"

Hoài Hâm nhìn người đàn ông trước mặt mình.

-- Đã từ rất lâu, rất rất lâu về trước, trong mắt cô đã chỉ có mỗi mình anh.

Chỉ có thể nhìn anh, cũng chỉ muốn nhìn mỗi anh.

Là duy nhất của nhau.

Bông tuyết nhẹ nhàng đậu lên đầu ngón tay, Hoài Hâm rưng rưng nước mắt nở nụ cười, gật đầu nói được.

Úc Thừa, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời.

*** Jeongie:

Hu hu hu, cuối cùng thì Úc Thừa cũng đã quay trở về với em bé của anh, cuối cùng thì mình cũng đã đưa mọi người đi đến chương cuối của bộ truyện này rồi.

Xin chân thành cám ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian vừa qua. Và cũng thành thật xin lỗi mọi người vì tiến độ rùa bò của mình. Cám ơn vì mọi người vẫn còn ở lại với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.