Trong một căn biệt thự nọ, tiếng chén đĩa bị đập vỡ loảng xoảng vang vọng khắp nhà, chú chó Dogo gồng lưng đứng một bên trong tư thế cảnh giác cao độ. Mảnh vỡ rơi đầy trên mặt đất, người đàn ông ngồi trong phòng cúi mặt, vẻ lạnh lùng thâm độc hiện lên rõ rệt.
"Dám dùng chiêu mượn dao giết người với tôi." Gã ta lẩm bẩm, lại như cười khẽ, "Người anh hai này của tôi đúng là giỏi thật."
Trong điện thoại vọng ra tiếng hừ lạnh, giọng người nọ điềm đạm lại nghiêm khắc, dường như mang theo ý răn dạy, "Minh Phàm, là do cậu quá hấp tấp."
Cừu Minh Phàm lặng thinh.
"Cậu nghĩ người như Úc Thừa dễ bị cho vô tròng lắm sao? Người ta bị ném ra nước ngoài cả chục năm, từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay mà không hề dựa dẫm vào gia đình." Người ở đầu bên kia dửng dưng nói, "Dục tốc bất đạt, không lẽ đến cả câu này mà cậu cũng cần tôi dạy ư?"
Cừu Minh Phàm giữ im lặng một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi, "Cháu chỉ sợ đêm dài lắm mộng, đoán chừng ông già cũng sắp lập di chúc rồi."
"..."
Người nọ bỗng bật cười, ""Đêm" có dài hay không là do tôi quyết định, cậu chỉ cần làm cho tốt chuyện của mình thôi."
Bàn tay đặt trên tay vịn sofa của Cừu Minh Phàm siết chặt lại, một lúc lâu sau gã ta mới lên tiếng, "Vâng, cháu biết rồi."
...
Sáng sớm, thức dậy trong biển nắng sớm rực rỡ, Hoài Hâm khẽ vươn vai, cảm giác eo mỏi lưng đau lâm râm truyền đến.
Úc Thừa bật cười ôm lấy cô từ phía sau rồi hôn lên má cô, Hoài Hâm ngoái đầu lườm anh một cái sắc lẹm, "Tại anh cả đấy."
Anh chỉ cười không nói gì, vẻ mặt thoả mãn đã chiếm được hời còn làm bộ làm tịch, anh giúp cô massage bắp chân mỏi nhừ, một lúc sau cất giọng dịu dàng, "Thế này có đỡ không em?"
Hoài Hâm hừ một tiếng, cần cổ rướn lên làm mặt dây chuyền trượt xuống. Cô vô thức đưa tay vuốt ve nó một lát, đoá hoa hồng như bung nở rực rỡ dưới ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Cơn giận trong lòng cũng nguôi ngoai được một phần, cô rủ mi không đáp.
Úc Thừa từ phía sau áp sát lại, dang hai tay ôm cô vào lòng mình. Không gian bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng, tựa như là chốn thế ngoại đào viên, không có bất kỳ ai khác quấy rầy. Bọn họ ôm nhau nằm trên giường, để mặc thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Một lúc lâu sau, Hoài Hâm đưa tay siết chặt mặt dây chuyền trên cổ, vùi mặt vào gối, thỏ thẻ, "Em rất thích đoá hoa này."
Úc Thừa ghìm giọng khẽ cười, đáp lại ngay sau đó, "Còn anh thì thích em."
Hơi thở ấm áp lướt qua, vành tai giấu trong suối tóc đen mượt của Hoài Hâm dần dần ửng đỏ. Cô chầm chậm lấy lại bình tĩnh, đẩy anh ra như muốn chạy trốn, ngồi dậy nói, "Anh mau thay đồ đi, chẳng phải hôm nay còn phải lên đường sao!"
Lúc xuống nhà hàng ăn sáng, cũng chẳng mấy bất ngờ khi hai người đụng mặt Norton và Bernard ở dưới. Tầm mắt bọn họ mang theo ẩn ý sâu xa đảo một vòng quanh hai người, nhưng lại rất biết điều không hỏi thêm gì.
Cách di chuyển từ Antalya đến Kaz tốt nhất chính là tự lái xe, đi dọc theo quốc lộ D400 cũng chính là con đường ven biển đẹp nhất Thổ Nhĩ Kỳ. Kế hoạch ban đầu của Úc Thừa vốn dĩ là thế, mấy người Norton cũng đã chuẩn bị xe, dự định sẽ cùng nhau lên đường.
Chiếc xe được dùng cho chuyến đi này là Land Rover Defender 110, một chiếc off-road cứng cáp với ghế ngồi rộng rãi và thoải mái cho bốn người.
Norton thích lái xe, thế nên anh ta được mời làm tài xế cho chặng đầu tiên, Bernard ngồi ở ghế lái phụ. Hoài Hâm và Úc Thừa thì ngồi ở hàng ghế phía sau.
Giai điệu của bản nhạc đồng quê tiếng Anh nhẹ nhàng vang lên trong xe, cảnh sắc ven đường đẹp đến choáng ngợp. Mặt biển xanh thẳm như một miếng ngọc thượng hạng, sóng nước lấp lánh tựa như một tấm gương, ánh nắng như rải những tia sáng vàng vụn xuống những cơn sóng nhỏ lăn tăn.
Đêm qua Hoài Hâm đã cạn kiệt sức lực, lúc đầu còn trò chuyện vài câu trên trời dưới đất với mấy người bọn họ, nhưng chỉ lát sau, cô đã tựa đầu vào cửa xe ngủ thiếp đi. Úc Thừa bèn lấy một chiếc gối mềm kê dưới đầu cô, để cô có thể ngủ thoải mái một chút.
Bernard mải mê ngắm nhìn con đường trải dài phía trước, một lúc sau, anh ta mới lên tiếng, "Chuyện mà anh muốn nhắn nhủ, Zheng đã nói với tôi rồi."
Úc Thừa đáp lại một tiếng, từ tốn hỏi lại, "Nghe nói anh và cậu ấy là bạn lâu năm?"
"Đúng vậy, Zheng là một người rất nhiệt tình, luôn giúp đỡ bạn bè hết lòng. Lúc còn đi học, tôi đã từng được cậu ấy giúp đỡ, thế nên vẫn luôn ghi tạc cái ơn này." Bernard nói tiếp, "Hiện giờ Zheng đang làm việc cho anh, tôi nghĩ đây cũng là lúc tôi nên báo đáp ân tình của cậu ấy."
Úc Thừa gật đầu, "Làm phiền anh rồi."
Bernard chỉ cười, Norton vừa đánh tay lái vừa nói, "Thông thường những chuyện thế này đều được thực hiện bằng cách thu mua một lượng lớn tài sản dựa trên danh nghĩa của một tổ chức thương mại, để dòng tiền có thể chuyển vào hoạt động thường ngày của công ty một cách hợp lý.
Nhưng dù có che đậy thế nào thì những mánh khoé ấy đều là những chiêu thức thông thường, vẫn có thể truy vết. Chỉ cần phát hiện điều bất thường, chúng tôi sẽ báo lại với anh ngay lập tức."
Úc Thừa nhìn sang Hoài Hâm, cô vẫn đang ngủ say, bấy giờ anh mới lên tiếng, "Được."
Norton đã nhìn thấy động tác của anh, chần chừ một lúc mới hỏi, "Alvin này, Lisa cũng không biết chuyện anh làm sao?"
Phía xa xa, bầu trời và mặt biển như hoà làm một với nhau, chiếc xe đánh một vòng cua đầy mượt mà, mấy chú chim biển màu trắng sải cánh bay lượn trên nền trời, cất tiếng hoà vang một khúc nhạc lảnh lót.
"Cô ấy không cần phải biết những chuyện này." Úc Thừa nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản đáp, "Tôi sẽ để cô ấy mãi mãi là một cô bé con vô ưu vô lo."
...
Từ Kaz chạy thẳng đến Fethiye, lái xe được nửa đường thì bọn họ dừng lại ăn trưa, nghỉ ngơi một lúc, chạy đến tối mới tìm chỗ nghỉ. Vẫn là một nơi gần biển, có thể nghe tiếng sóng vỗ rì rào, làn gió đêm dễ chịu khiến người ta thoải mái đôi phần.
Hoài Hâm muốn lên thị trấn đi dạo, Úc Thừa liền đưa cô đi, hai người chầm chậm thả bước đi dọc theo những con đường lớn nhỏ.
Tuy ở đây không sầm uất và hiện đại như Antalya, nhưng Hoài Hâm vẫn tìm được một quán cà phê khá độc đáo.
Khi ấy cũng đã gần đến giờ đóng cửa, sau khi vào quán, nhân viên thông báo với hai người hiện tại bên quán đang tổ chức một hoạt động có tên "Hành trình của thời gian". Nội dung đại khái là viết thư tay gửi cho bản thân ở tương lai, người tham gia có thể chỉ định ngày cụ thể, đến lúc ấy bên quán sẽ gửi sang địa chỉ đã được cung cấp từ trước.
Hoài Hâm thấy hoạt động này cũng khá thú vị, cô bèn kéo tay Úc Thừa mè nheo đòi anh chơi với mình trò này. Úc Thừa mỉm cười đầy cưng chiều, nhận lấy phong thư và giấy viết thư từ tay nhân viên quán.
Cách trang trí của quán vừa lãng mạn lại vừa ngộ nghĩnh, ngay cả bút viết cũng được trang bị bằng bút lông vũ.
Bọn họ ngồi đối diện cùng nhau viết thư, Hoài Hâm xem như đã được thoả mãn cơn ghiền sau vài ngày đi du lịch không được viết lách. Cô múa bút thành văn, ngòi bút lướt nhanh trên mặt giấy kraft vang lên âm thanh "sột soạt" vô cùng vui tai.
Úc Thừa thì ngược lại, anh chỉ viết vài chữ ngắn gọn rồi dừng bút. Hoài Hâm tò mò nhìn sang, "Sao anh viết nhanh thế?"
Người đàn ông nhanh chóng đưa tay che đi nội dung mình vừa viết xong, khẽ cười đáp, "Không được nhìn lén."
Hoài Hâm nhướng mày, "Bí mật thế á?"
"Ừ."
Anh không giải thích gì thêm, Hoài Hâm nghi ngờ nhìn anh một lúc, sau đó vùi đầu viết tiếp phần của mình. Đến khi đã viết kín tờ giấy viết thư, nhân viên quán mỉm cười nhắc nhở, "Xin hai anh chị hãy để lại địa chỉ và thời gian mà mình muốn gửi lên phong thư."
Hoài Hâm ngẫm nghĩ, vung bút để lại thời gian là 5 năm sau. Cô muốn xem thử Úc Thừa muốn để tới khi nào, không ngờ người đàn ông này vẫn không chịu cho cô xem.
Hoài Hâm phồng má, làm nũng với anh, "Anh trai có ý gì đấy hả?"
Úc Thừa hơi nhấc mí mắt lên, đôi mắt đen lay láy nhìn cô, "Thật ra lá thư này là anh viết cho em."
Hoài Hâm chợt vỡ lẽ, khoé môi cong lên, "Vậy là anh định tạo bất ngờ cho em sao?"
"Ừ." Anh cũng cười, "Em chỉ cần chờ nhận thư là được."
"Ồ, được thôi." Hoài Hâm xích lại gần, cười híp mắt hôn anh một cái, "Vậy thì em sẽ đợi đến ngày đó."
...
Fethiye là thánh địa dù lượn, Norton và Bernard nổi hứng rủ nhau lên núi chơi dù lượn, còn Hoài Hâm và Úc Thừa chọn nằm phơi nắng trên bãi biển, hưởng thụ thế giới hai người đầy ngọt ngào.
Ánh nắng ấm áp toả khắp bãi biển, dưới tán dù lớn, Hoài Hâm nằm trong lòng Úc Thừa, thoải mái đến độ đôi mắt lim dim như sắp thiếp đi. Tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã của chuyến đi, cô ôm một trái dừa vừa mới chặt trên tay, thoải mái hút từng ngụm nước dừa ngọt lịm.
Phong cảnh ven đường nơi nơi đều xinh đẹp tuyệt vời, đại dương xanh thăm thẳm trải dài ngút mắt. Từ Bodrum đến Selçuk rồi lại đến Pamukkale, cảnh sắc tuyệt đẹp kéo dài xuyên suốt quãng đường. Bọn họ nghịch nước trên núi đá vôi thiên nhiên trắng như tuyết vô cùng độc đáo, Úc Thừa còn chụp cho Hoài Hâm vô số ảnh đẹp.
* Đó là Pamukkale, hay còn có tên gọi là Cotton Castle (lâu đài bông),hình thành từ một dạng trầm tích lắng đọng do các dòng suối nước nóng chứa nhiều canxi cacbonat chảy qua nhiều năm tạo nên những nhũ đá vôi trắng tinh xếp lớp vỏ sò.
Đây là ngày cuối cùng trong chuyến du lịch bằng đường bộ của bọn họ, hai người phải bay về Cappadocia, cũng có nghĩa rằng họ sẽ phải chia tay Bernard và Norton.
Mấy ngày du lịch cùng nhau, Hoài Hâm đã thân thiết với hai người bọn họ hơn. Hai người đàn ông mỉm cười chào tạm biệt, cũng hứa hẹn lần sau gặp lại.
Bọn họ đi rồi nhưng Hoài Hâm vẫn còn bùi ngùi xúc động, "Ở đây đẹp quá đi thôi. Nếu có thể, em muốn được quay trở lại một lần nữa."
"Được." Úc Thừa hôn lên vành tóc mai của cô, âu yếm hứa hẹn, "Về sau chúng ta lại đến."
"Vâng." Hoài Hâm nhìn anh, hai mắt lấp lánh, "Em rất mong chờ được bay khinh khí cầu vào ngày mai đó."
Bọn họ đã thống nhất sáng mai sẽ đến thị trấn Göreme ngắm bình minh trên khinh khí cầu. Hoài Hâm từng nhìn thấy ảnh trên mạng xã hội, phải nói đó là một khung cảnh đẹp mê hồn và choáng ngợp.
Bọn họ quay về khách sạn hang động, Hoài Hâm tắm rửa xong xuôi, cả người mềm mại sạch sẽ nằm bò lên giường.
Ngày mai phải dậy sớm, thế nên cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Trong lúc thiu thiu, Hoài Hâm loáng thoáng nghe thấy người bên cạnh như đang trở mình. Hơi ấm đã vơi đi một nửa, Hoài Hâm từ từ nhắm mắt lại, hàng mày cau lại trong vô thức, nhưng ngay sau đó, một góc chăn mềm mại được nhét vào tay cô, mép chăn cũng được dém lại một cách dịu dàng và đầy kiên nhẫn.
Trời vừa hửng sáng, chuông điện thoại chợt vang lên. Úc Thừa khoác hờ áo khoác, bước ra ngoài phòng nghe điện thoại.
"A Thừa, anh đang ở đâu thế?" Là Hứa Tông, giọng bà không giống như ngày thường, cố gắng ghìm giọng thật thấp và cực kỳ sốt ruột.
Úc Thừa cụp mắt, bình tĩnh trả lời, "Con đang ở nước ngoài, có chuyện gì thế mẹ?"
"Nước ngoài? Anh chạy ra nước ngoài làm gì hả?" Hứa Tông nheo mắt, "Anh đi với người khác ư?"
Úc Thừa không đáp lại, Hứa Tông lạnh giọng lên tiếng.
"Ông ấy đột quỵ phải nhập viện rồi, tôi không cần biết anh đang ở đâu, ở cùng ai, anh phải về ngay đây ngay lập tức cho tôi." Bà ta ra lệnh, "Sắp đến lúc lập di chúc rồi, những lúc thế này, người đầu tiên ông ấy nhìn thấy khi mở mắt ra nhất định phải là anh."
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở nơi này có sự chênh lệch khá lớn, phóng tầm mắt ra xa là những dải núi chập trùng, Úc Thừa cúp điện thoại, quay trở vào phòng.
Người con gái yêu kiều trên giường vẫn còn đang say giấc nồng, gương mặt mềm mại, hàng mi nhẹ nhàng rung rung theo nhịp thở, hơn nữa cô còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ nhưng lại rất đáng yêu hệt như chú heo con.
Úc Thừa thầm thở dài, vỗ nhẹ Hoài Hâm, "Em bé à."
Trên chuyến bay ngay trong đêm ấy, Hoài Hâm chỉ ngủ được một lúc đầu, bảy, tám tiếng đồng hồ sau đó cô lại cực kỳ tỉnh táo, làm sao cũng không ngủ lại được.
Tuy không nói gì, nhưng cô có thể thấy rõ sắc mặt của anh không được tốt cho lắm.
Hoài Hâm đưa tay sang nắm chặt lấy mấy ngón tay của anh, lo lắng cọ vào cổ anh, "Tình hình nghiêm trọng lắm hả anh?"
Úc Thừa không trả lời, chỉ lắc đầu, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Có lẽ anh cũng không rõ, Hoài Hâm mím môi, "Anh..."
Cô vừa cất lời, Úc Thừa bỗng nghiêng người sang, ôm cô vào lòng. Một cái ôm rất chặt, cũng là cái ôm mà cô rất thích.
"Anh xin lỗi, không thể cùng em ngồi khinh khí cầu rồi."
Giọng anh hơi khàn, Hoài Hâm ngơ ngác, sau đó mới mỉm cười, "Em còn tưởng chuyện gì."
"..."
"Không sao đâu." Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, chất giọng mềm mại như muốn an ủi anh, "Chẳng phải anh đã hứa với em sau này sẽ quay lại đó hay sao? Lần sau mình đi cũng được mà, nó cũng không chạy đi đâu được."
Ánh mắt Úc Thừa sẫm lại, một lúc lâu sau anh lại siết chặt cái ôm hơn, vùi đầu vào hõm vai của cô, thấp giọng đáp, "Ừm."
Tầm 12 giờ trưa, máy bay hạ cánh, Úc Thừa ở lại HongKong, Hoài Hâm thì nối chuyến trở về Bắc Kinh. Ánh nắng ấm áp rơi xuống nhà ga sân bay, phủ lên đuôi tóc Hoài Hâm một vầng sáng màu vàng óng ánh. Úc Thừa khom người để tầm mắt của mình ngang với cô, đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng dặn dò, "Em ngoan nhé, anh xử lý xong công việc ở bên này sẽ quay về với em ngay."
"Dạ." Hoài Hâm vẫn là một cô gái hiểu chuyện như trước, không hỏi gì nhiều, chỉ vùi vào lòng anh, "Em chờ anh về."
Anh khẽ cười, bờ môi quyến luyến lướt qua vành tai nhạy cảm của cô, chạm thật nhẹ, suồng sã nói, "Phải nhớ anh đấy."
Khi nhìn thấy hai tai cô đỏ bừng, Úc Thừa hài lòng chỉnh lại cổ áo giúp cô, rồi lại săn sóc sửa lại quai ba lô bị lệch, thấp giọng nói, "Đi đi."
Úc Thừa dõi mắt trông theo bóng lưng rời đi của cô mỗi lúc một xa, càng lúc càng nhỏ lại. Xung quanh đều là hành khách hối hả vội vàng lướt qua, anh bỗng có cảm giác như mình không thể níu giữ được cô.
Bươm bướm sắp vỗ cánh bay đi mất rồi.
Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, từ phía xa xa, Hoài Hâm chợt quay đầu lại.
Có lẽ là không ngờ anh vẫn còn đứng chờ ở đó, Hoài Hâm ngớ ra một lúc, ngay sau đó nhón chân lên, vui vẻ vẫy tay với anh. Úc Thừa mỉm cười, anh không chắc cô có nhìn thấy hay không, nhưng anh có cảm giác cô cũng đang cười với mình.
Dòng người đến rồi lại đi che mất bóng cô, Hoài Hâm đứng lặng một lúc, rồi quay gót rời đi.
...
Khi Úc Thừa vừa đi đến hành lanh bên ngoài phòng bệnh cao cấp, đúng lúc trông thấy Hứa Tông từ trong phòng bước ra.
Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy anh, bà thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lên giọng trách mắng, "Sao lại đến trễ thế, anh đi đâu vậy hả?"
Úc Thừa không đáp mà hỏi lại, "Tình hình của bố sao rồi?"
"Ổn rồi, hiện còn đang ngủ." Hứa Tông vẫn còn thấy sợ, "Hôm qua may là có bác sĩ Lâm ở đấy, đúng lúc đến kiểm tra lại." Bà hơi dừng lại, "Anh cả và chú út của anh đã đến thăm ông ấy rồi, hai thằng kia cũng rục rịch muốn đến, nhưng đã bị tôi ngăn lại."
Bác sĩ Lâm là bác sĩ gia đình của nhà anh, kể từ khi Phan Tấn Nhạc đổ bệnh, bác sĩ Lâm thường xuyên đến giúp ông kiểm tra định kỳ. Úc Thừa gật đầu, "Con sẽ cho người hậu ta ông ấy."
Hứa Tông không mặn không nhạt đáp lại, "Mau vào đi."
Úc Thừa nhấc bước định đi vào, nhưng khi vừa lướt qua lại bị bà gọi lại, "Đợi đã."
Hương hoa dành dành nhẹ nhàng lãng đãng trong không khí. Ánh mắt Hứa Tông như ghim vào người anh, tựa như đang thẩm tra, một lúc sau chợt lên tiếng, "Anh đang quen con nào đấy?"
Úc Thừa vẫn điềm nhiên, nhếch môi đáp, "Chơi qua đường mà thôi."
"Nói nghe nhẹ nhàng thật." Hứa Tông hừ lạnh, "Lần này vì con đó mà anh suýt nữa đã làm hỏng chuyện rồi. Tốt nhất là anh nên nói với tôi đó là con nào."
Úc Thừa không đáp lời, Hứa Tông nheo mắt, khó chịu nói, "Chẳng lẽ tôi không có tư cách để hỏi chuyện của một con hồ ly tinh hay sao?"
Úc Thừa thản nhiên nhìn bà, bấy giờ mới rủ hàng mi, cười khẽ, "Sao thế? Chẳng lẽ mỗi lần bao một ả tình nhân thì bố cũng đều phải báo cáo với mẹ sao?"
"Anh..."
Kể từ sau khi Úc Thừa nhận được sự tin tưởng từ Phan Tấn Nhạc, bà cảm thấy đã không thể bắt bí anh như ngày xưa nữa. Nếu muốn tiếp tục cuộc sống vinh hoa phú quý về sau, bà thật sự phải trông cậy vào Úc Thừa, mà anh cũng rất rõ ràng, và hiện đang lấy chuyện này làm lá bài tẩy cho mình.
Hứa Tông trừng mắt chỉ thẳng vào anh, không thể nói được câu nào. Giọng bà như run lên, Úc Thừa lại đi vòng qua bà ta, tỏ vẻ nghe lời, "Bố có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, con xin phép vào trong trước. Mẹ đã ở đây cả đêm rồi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
...
Phòng bệnh vừa rộng rãi lại sạch sẽ, một góc phòng chất đầy hoa tươi và trái cây, Úc Thừa cho hai y tá rời khỏi phòng, sau đó kéo ghế sang, ngồi xuống cạnh giường.
Tủ đầu giường có đặt hai hộp bột thạch hộc tía vừa được mang đến, chất bột rất mịn, Phan Tấn Nhạc vẫn luôn thích dùng loại bột này để pha nước uống. Úc Thừa từng nhìn thấy nó được đặt bên cạnh nghiên mực trong thư phòng của ông.
Anh tiện tay cầm lên xem thử, thân bình rất sạch, không có nhãn mác gì, có lẽ là sản phẩm do nhà máy của tập đoàn sản xuất riêng cho ông, cũng bỏ thêm vài loại thuốc bổ khác.
Phan Tấn Nhạc nhắm mắt, hơi thở nặng nề. Thật ra, rất ít khi Úc Thừa nhìn thấy dáng vẻ không đề phòng như thế này của ông. Anh lẳng lặng nhìn người trên giường bệnh thoắt cái đã già đi rất nhiều, trong lòng lại tĩnh lặng tựa như mặt biển ngoài khơi.
Từng ấy năm trôi qua, tình cảm Phan Tấn Nhạc đối với anh hoàn toàn không đến mức gọi là tình phụ tử. Thuở thiếu thời, ông như bóng đen nặng nề phủ xuống toà nhà nguy nga tráng lệ này, cực kỳ uy nghiêm khiến người ta không dám đến gần. Những lúc đối mặt với ông, Úc Thừa chỉ cảm thấy ngột ngạt và lo lắng.
Trong một năm ngắn ngủi ở cùng với ông, cũng chính là năm Úc Thừa 15 tuổi, mỗi lần gặp nhau, bố luôn tỏ ra lạnh lùng với anh, bọn họ vô cùng xa cách, hoàn toàn không giống như người thân của nhau.
Sau này, Phan Tấn Nhạc tống anh sang Mỹ, từ đó bỏ mặc không thèm bận tâm đến anh.
Trong mắt ông thực sự đã không còn đứa con trai này, về chuyện này thì quả thật Úc Thừa chẳng cần phải xác nhận lại.
Nhưng đây cũng không phải là bất lợi. Không bị gia tộc nhớ đến, đồng nghĩa với việc anh cũng tự do hơn, Úc Thừa đã từng cho rằng mình có thể bình yên sống hết cuộc đời này.
Không ngờ, quanh đi quẩn lại, anh vẫn phải quay về đây.
Úc Thừa kiên nhẫn ngồi chờ hai tiếng, cuối cùng Phan Tấn Nhạc cũng tỉnh lại.
"Bố." Anh nhẹ nhàng cầm tay đối phương, quan tâm hỏi, "Bố vẫn khoẻ chứ?"
...
Lúc Hứa Tông bưng ly thạch hộc tía đã pha xong đi vào phòng, Phan Tấn Nhạc đang ngồi bên cửa sổ đánh cờ với Úc Thừa.
Khí sắc của ông dường như đã khôi phục khá tốt, có điều vẻ mệt mỏi vẫn hiện lên giữa hàng chân mày. Hứa Tông săn sóc ngồi xuống cạnh ông, đút ông uống nước.
Tay Phan Tấn Nhạc run run nhận lấy ly nước. Ông liếc nhìn gương mặt ân cần của bà, thản nhiên nói, "Được rồi, bà lui xuống đi."
Hứa Tông mím môi, rồi lại mỉm cười ngay sau đó, nhìn ván cờ đang trong thế căng thẳng, "Đang đánh cờ với A Thừa sao?"
"Ừ." Lúc này Phan Tấn Nhạc mới có vẻ hào hứng, nói với bà, "Lần đánh cờ trước đó là khi A Thừa vừa tốt nghiệp MBA về nước, mấy năm không gặp, kỳ nghệ đã tiến bộ vượt bậc."
Úc Thừa khẽ cười, "Con vẫn luôn khổ tâm nghiên cứu chính là vì muốn có cơ hội được so tài với bố."
"Thật sao?" Phan Tấn Nhạc liếc mắt nhìn anh, nghiên cứu bàn cờ một lúc, rồi lại hạ một nước cờ, hiếm khi nói đùa, "Thế thì anh phải cẩn thận một chút."
Úc Thừa cũng nhìn thấy thế cờ đã nghiêng về một bên, anh tủm tỉm nói, "Thật ra cũng không sao cả. Dù có bại dưới tay bố thì đó cũng là chuyện hiển nhiên."
Đầu ngón tay Phan Tấn Nhạc khựng lại giữa không trung.
Ông ta liếc nhìn Hứa Tông, "Bà ra ngoài đi."
Hứa Tông đánh mắt sang Úc Thừa, trông anh vẫn rất bình tĩnh. Bà thản nhiên đứng dậy, lúc rời đi còn đưa tay đóng cửa phòng bệnh.
Đến khi bầu không khí rơi vào im lặng, Phan Tấn Nhạc mới lên tiếng, "A Thừa, anh có cân nhắc đến chuyện thôi công việc hiện tại không?"
Úc Thừa ngẩn người, tỏ vẻ khó hiểu, "Con vẫn có thể xử lý được, vì sao phải từ chức?"
Phan Tấn Nhạc nâng tách sứ lên nhấp một ngụm trà, không nhìn thấu cảm xúc của ông ta, "Anh không nghĩ đến chuyện trở về tập trung cho công việc của gia tộc hay sao?"
Úc Thừa cụp mắt, im lặng nhìn bàn cờ sắp đi đến hồi kết.
Anh có cách có thể thắng ván này chỉ trong mười nước cờ.
"Thú thật với bố, con hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này." Úc Thừa nói thẳng, "Gần đây do bố quá mệt nhọc, chỉ cần điều dưỡng là có thể khoẻ mạnh như xưa, thế nên trước mắt con cũng chỉ mong có thể chia sẻ chút gánh nặng với bố." Anh hơi dừng lại, "Có điều, chỉ cần bố muốn con từ chức, con cũng sẽ sắp xếp ổn thoả."
Phan Tấn Nhạc nhìn anh đăm đăm, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Xem ra tôi nên đánh ván cờ này với anh từ mấy năm trước rồi."
Úc Thừa cười nhẹ, "Bây giờ vẫn chưa muộn."
Thế là bọn họ vừa nói chuyện phiếm vừa đánh cờ, chốc chốc nói về tình hình bất động sản, rồi lại chuyển sang chủ đề dưỡng sinh. Phan Tấn Nhạc khen thạch hộc tía tốt cho dạ dày, Úc Thừa nhân đó nói theo, "Con biết bố có thuốc tốt từ lâu, nhưng vẫn chưa được thử lần nào."
Phan Tấn Nhạc hào phòng liếc nhìn tủ đầu giường, "Bọn họ vừa đưa đến cho tôi, anh cầm đi."
Một buổi chiều yên bình trôi qua, bọn họ giống như một cặp cha con bình thường, ngồi bên cửa sổ đánh cờ.
Ván cờ kéo dài suốt hai tiếng, bất phân thắng bại. Phan Tấn Nhạc thấy mệt, Úc Thừa bèn dìu ông lên giường nằm nghỉ.
Tối nay Hứa Tông vẫn ở lại bệnh viện, Phan Tuyển ở nhà với vợ, Úc Thừa quay về biệt thự ở sườn núi, kết thúc một ngày đầy mệt mỏi. Phan Diệu đã tắm xong, đang nằm trên giường chơi ghép hình. Úc Thừa đi qua, ngồi xuống với cô bé.
"Anh!" Cô nhóc kinh ngạc, "Sao anh lại về đây?"
Cô nhóc vẫn chưa biết trong nhà xảy ra chuyện gì, Úc Thừa mỉm cười, dịu dàng nói, "Không có gì, anh về thăm em."
"Wow! Anh về thăm em sao!" Phan Diệu nhào vào lòng anh, cọ một lúc, không kiềm được niềm vui, "Em vui quá đi mất!"
"Ừ." Úc Thừa xoa đầu cô nhóc, cất giọng ấm áp hỏi em gái đi học thế nào, có quen được bạn mới hay không.
Phan Diệu xoè bàn tay ra đếm, nghiêm túc đếm với anh, sau đó vui vẻ kể anh nghe, "Hôm nay anh Minh Phàm lại đến đón em đấy."
"Thật sao?" Úc Thừa cười nhạt, trầm ngâm một lúc rồi hỏi, "Tiểu Diệu thích anh Minh Phàm lắm hả?"
"Đúng vậy!"
Lời nói vô thức thốt ra, cô nhóc len lén nhìn anh trai mình, lắp bắp sửa lời như mình phạm phải lỗi, "Dĩ nhiên là em cũng thích anh nữa."
Úc Thừa bật cười.
Anh nhìn cô nhóc một lúc, dỗ vài câu rồi nói, "Em ngủ sớm đi."
Phan Diệu ngoan ngoãn gật đầu, đúng lúc này điện thoại chợt rung lên, Úc Thừa giúp cô nhóc dém chăn, nhìn cô nhóc nhắm mắt lại, sau đó mới tắt đèn, đóng cửa, yên lặng rời khỏi phòng.
Sau đó, anh bước vào một căn phòng dành cho khách bỏ trống, đi ra ngoài ban công, mở khoá màn hình điện thoại.
Là Wechat từ Hoài Hâm, cô hỏi anh mọi chuyện có suôn sẻ hay không. Xung quanh tĩnh mịch không có lấy một bóng người, Úc Thừa bấm gọi video, người đầu bên kia nhanh chóng nhận máy, gương mặt cười tươi roi rói xuất hiện trên màn hình, "Anh ơi!"
Anh dịu dàng đáp lại, "Tiểu Hâm à."
Hoài Hâm đã về đến nhà từ lâu, máy bay vừa hạ cánh là cô đã báo với anh ngay, Úc Thừa chậm rãi cất giọng, "Em đang làm gì thế?"
Áo ngủ mới của Hoài Hâm là một set gồm hai món, bên trong là váy ngủ hai dây, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo choàng cổ rộng mỏng tang. Bờ vai trắng mịn lộ ra bên ngoài, mà cô lại như không phá hiện ra, hai tay ôm mặt, cố tình đong đưa ánh mắt quyến rũ sang anh, "Em đang nhớ anh đó."
Hai mắt Úc Thừa sẫm lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, nhưng giọng nói đã khàn đi, anh rủ mi hỏi, "Nhớ bao nhiêu?"
"Rất rất nhớ." Hoài Hâm ngồi dậy, áo choàng bị tụt xuống một nửa, gương mặt ngây thơ non nớt ấy cứ nhìn anh chăm chú, rồi cô lơ đãng liếm khoé môi, "Muốn được anh ôm, muốn được anh hôn, muốn được anh..."
Một chữ cuối cùng bị cô hạ giọn xuống cực thấp, nhưng vừa hay lại bị anh nghe thấy, ánh mắt anh chợt tối đi.
Anh híp mắt nhìn người trên màn hình, một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Tắt đèn, khoá cửa." Quả táo Adam của Úc Thừa dịch chuyển lên xuống, giọng anh đã khản đặc, "Em ngoan ngoãn lên giường nằm đi, đợi anh vào."
Ánh trăng phủ xuống, trên màn hình nhẹ nhàng như đang lay động.
Không biết đã qua bao lâu, Hoài Hâm mềm oặt ngã ra giường. Tấm chăn mỏng bị xoắn lại kẹp giữa hai chân, cô vẫn còn đang đê mê, giọng nức nở se sẽ rồi mỉm cười đầy thoả mãn, "Anh giỏi quá đi."
Trước đây cô chưa từng làm chuyện này bao giờ, bởi vì nếu chỉ dựa vào bản thân thì thực sự không thể nắm bắt được điểm mấu chốt. Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm của người đàn ông lướt nhẹ bên tai có tác dụng xoa dịu cực kỳ tốt, Hoài Hâm đã lên đỉnh hai lần qua video call.
Cô biết Úc Thừa vẫn chưa lên đỉnh, thế nhưng anh vẫn chiều theo ý cô. Hoài Hâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe Úc Thừa thì thầm gọi tên mình, cơn tê dại từ xương cụt bỗng chốc truyền đến, như vừa trải qua cơn mưa xuân dầm dề.
"Anh ơi..." Cần cổ đã rịn ra một lớp mồ hôi, Hoài Hâm lấy lại bình tĩnh, khoác áo choàng lên, chỉnh lại quần áo.
Hai bên má cô vẫn còn phơn phớt hồng, nhưng vì vừa mới được thoả mãn, nên định trêu anh vài câu. Song, đang định lên tiếng, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng đập cửa từ đầu bên kia truyền đến.
Giọng nói giòn giã, ngây thơ tựa như sóc con đang gặm hạt vang lên, "Anh ơi?"
Nghe thấy giọng nói trẻ thơ giòn tan kia, Hoài Hâm ngớ người.
Không thấy trong phòng có động tĩnh gì, Phan Diệu đứng tần ngần ngoài cửa một lúc, rồi lại hỏi dò, "Anh ơi, anh ngủ rồi hả?"
Bên kia im lặng một lúc, đèn chợt sáng lên, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề, mái tóc đen rủ trước trán, anh nhìn xoáy vào mắt Hoài Hâm, vẻ mặt bình tĩnh, "Là em gái của anh."
Anh đi ra mở cửa cho Phan Diệu, rồi sau đó đóng cửa lại, cất giọng dịu dàng, "Không phải đã bảo em đi ngủ sao? Sao lại dậy rồi?"
"Em ngủ không được."
Phan Diệu bĩu môi, thấy Úc Thừa đang giơ điện thoại lên, cô bé thích thú nhích lại gần, "Anh đang video call với bạn sao?"
Hoài Hâm khẽ hắng giọng, mất tự nhiên sửa sang lại tóc, sợ bị nhìn ra manh mối, cô cắn môi cười đáp, "Là Tiểu Diệu ư?"
Phan Diệu nhận ra cô ngay, đôi mắt cong cong, "Chị chính là cái chị từng cho em xem pháo hoa hồi Tết có đúng không?"
"Ừ." Úc Thừa trả lời thay Hoài Hâm.
Phan Diệu đảo mắt một vòng, như nhìn thấu sự đời, "Thế, chị là bạn gái của anh sao?"
Câu hỏi đơn giản lại đúng trọng tâm, Hoài Hâm bỗng thấy ngượng ngùng, gật đầu thật khẽ.
Phan Diệu hấp háy đôi mắt, chợt reo lên, "Ồ! Em biết vì sao anh lại đóng cửa rồi!"
Hoài Hâm trừng mắt, trái tim như bị nhấc lên cao, hiếm khi thấy cô lắp bắp, "Vì... vì sao thế?"
"Gần đây em vừa học được một câu - Nhà vàng giấu người đẹp." Đôi mắt Phan Diệu trong veo, cô bé cất giọng phân tích vô cùng có lý, "Thế nên chị chính là "người đẹp" kia của anh trai em có đúng không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]