Edit: Lune
"!!!!"
Vừa thấy vậy, đồng tử trong mắt Lục Diên co lại, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Đôi tay trên cổ tuy chỉ nắm hờ nhưng cảm giác nghẹt thở và bị đè nén vẫn truyền đến không sót chút nào.
Anh không hiểu tại sao Dụ Trạch Xuyên lại làm vậy, nhưng kinh nghiệm rút ra từ vô số lần tử vong nói cho Lục Diên biết lúc này nhất định phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được chọc giận đối phương.
"Sếp Dụ..."
Vì căng thẳng nên cổ họng Lục Diên nghẹn lại, giọng nói không còn trong trẻo như trước. Anh cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay trên cổ mình, ngay cả hơi thở cũng nhẹ đi vài phần, sợ sẽ làm kinh động cái gì đó:
"Anh thả tay ra trước đi, có gì chúng ta từ từ nói được không."
Nhưng Dụ Trạch Xuyên vẫn im lặng, hắn chỉ cúi đầu nhìn Lục Diên, bóng tối đan xen dưới hàng mi dài, sâu thẳm khôn dò như đầm nước lạnh, hơi thở tử vong bủa vây toàn thân:
"Lục Diên, em từng lừa anh bao giờ chưa?"
"..."
Bây giờ Lục Diên mới biết cảm giác có tật giật mình là thế nào, nếu anh nói đã từng thì chắc chắn sẽ phải chết, nói chưa từng thì lại quá giả tạo, dù sao Dụ Trạch Xuyên đâu có vô cớ bóp cổ anh, tám phần là đối phương đã biết gì đó rồi.
Nhưng Lục Diên càng thấy khó hiểu hơn, kiếp này anh có làm gì trái với lương tâm đâu, Dụ Trạch Xuyên biết được cái gì cơ chứ?
Chẳng lẽ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/3628633/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.