Trong phòng riêng cổ kính có một cái bàn tròn lớn đủ chỗ cho hai mươi người, giờ đã ngồi đầy hơn nửa.
Em họ của Tưởng Bác Vân vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu đã có dáng vẻ của một tên lưu manh lăn lộn trong xã hội rồi. Y cười toe toét xắn tay áo lên, rót rượu Corton-Renardes năm trăm nghìn một chai ra như không cần tiền, chất lỏng thơm ngào ngạt tuyệt mỹ lắc lư trong ly đế cao, đã vậy còn rót đầy luôn.
Tưởng Tiểu Vĩ hùng hồn nâng ly lên, động tác này lại làm rượu trong ly tràn ra không ít, y nhìn người đàn ông lạnh lùng không nói một lời đang ngồi ở vị trí đầu bàn, nói năng thô thiển: "Sếp Dụ, mấy anh em chúng tôi ở đây đảm bảo, chỉ cần anh chịu đầu tư, trò chơi này mà ra mắt thì chắc chắn sẽ nổi tiếng, tôi kính anh một ly trước!"
Lời nói của y tự tin như kiểu nhất định sẽ kéo được vốn vậy, nhưng người đàn ông đối diện chỉ hờ hững chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón tay út của mình, dưới ánh đèn ấm áp, đôi mắt thâm thúy kia trông lạnh nhạt vô cùng, tựa như Tưởng Tiểu Vĩ chỉ là một hạt bụi không đáng kể.
"..."
Bầu không khí bỗng chốc hơi xấu hổ, Tưởng Tiểu Vĩ ngượng ngùng cười một tiếng, tự mình nói cho qua: "Tôi xin uống cạn trước!"
Dứt lời, y ngửa cổ uống cạn ly rượu đầy ắp, rượu trôi ồng ộc xuống cổ họng, chẳng cảm nhận được vị quả mọng đen, mận, gỗ tuyết tùng gì mà chỉ thấy vừa chua vừa chát, mãi mới nuốt hết được, đã vậy còn không nhịn được mà ợ một cái rõ to.
"Ợ!"
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu khó chịu. Trước giờ hắn vốn rất ghét mấy chuyện giao tiếp kiểu này, Tưởng Bác Vân lại cứ kéo hắn dính vào chốn tửu sắc, cả bàn toàn là mấy tên lưu manh vô học vô thuật, hệt như đám trẻ ranh miệng còn hôi sữa, không có năng lực, cũng chẳng có đầu óc, vậy mà mở miệng đã dám đòi đầu tư hàng chục triệu --
Không biết mượn gan chó của ai.
Đúng lúc Dụ Trạch Xuyên định đứng dậy rời đi thì nghe một tiếng cạch, cửa phòng bị đẩy ra, người cho mượn gan chó cuối cùng cũng đến.
Tưởng Bác Vân biết Dụ Trạch Xuyên vốn khó chiều, mình lại đến muộn tận nửa tiếng thế này nên khó tránh khỏi thấy lo lắng trong lòng. Gã ta dẫn Lục Diên đi vào, nở nụ cười ôn hòa, vừa mở miệng đã tỏ ra hết sức khiêm nhường: "Trạch Xuyên, trên đường hơi tắc nên tớ đến muộn."
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy cũng chẳng thèm ngước mắt nhìn, chỉ nói hai chữ:
"Ngồi đi."
Tính khí hắn vốn vậy, nhưng lọt vào mắt Tưởng Bác Vân lại là thái độ cao ngạo như đại thiếu gia, sự mẫn cảm và tự ti hồi nhỏ vì hoàn cảnh nghèo khó liên tục đâm vào tim Tưởng Bác Vân khiến gã ta cực kỳ ghen tị với kiểu thiếu gia phú quý như Dụ Trạch Xuyên.
Ghét thì ghét song giọng nói của Tưởng Bác Vân lại càng ôn hòa: "Để cậu phải chờ lâu, lần sau không thế nữa đâu."
Nói xong, gã ta không biết nghĩ đến điều gì mà hơi nghiêng người, để lộ Lục Diên phía sau: "À đúng rồi, đây là một người họ hàng xa của tớ."
Lại thêm họ hàng? Chẳng lẽ Tưởng Bác Vân muốn đưa cả đám họ hàng thân thích ở quê lên đây đổi đời hết chắc?
Trong đầu Dụ Trạch Xuyên bất giác nảy ra câu nói này, phần nào mang ý châm chọc, chẳng qua ý nghĩ vừa dấy lên lập tức tan thành mây khói ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Lục Diên, ánh mắt hắn thoáng sững lại, hơi nheo mắt.
"Chào sếp Dụ."
Lục Diên đứng lùi sau Tưởng Bác Vân một khoảng bằng một thân người. Nhờ có sự tương phản với người đứng trước mà trông dáng anh đứng thẳng hơn, vóc người cũng cao ráo hơn hẳn. Khi giương mắt nhìn qua, ánh mắt anh chẳng hề kiêu ngạo cũng không khúm núm, đôi mắt đen như mực phản chiếu ánh đèn lấp lánh, đâm thẳng vào tận đáy lòng.
Là người gặp trong thang máy sáng nay.
Một khuôn mặt sinh động như vậy, muốn quên cũng khó.
Dụ Trạch Xuyên vuốt ve chiếc nhẫn ở ngón út, "Ừm" một tiếng không rõ cảm xúc.
Chẳng ai biết chữ này có ý gì, vui? Để bụng? Hay không hài lòng?
Tưởng Bác Vân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dụ Trạch Xuyên, Lục Diên đành phải ngồi sát bên Tưởng Bác Vân. Nhưng anh chỉ ngồi yên lặng tại chỗ, như thể là không khí vậy.
Tưởng Tiểu Vĩ vừa trông thấy Tưởng Bác Vân thì như nhìn thấy vị cứu tinh, nói bóng gió giục gã kéo vốn cho mình, không ngừng nịnh nọt: "Anh họ, cuối cùng anh cũng đến rồi, ai mà chẳng biết anh là hồng nhân bên cạnh sếp Dụ cơ chứ, anh không ở đây, sếp Dụ có ăn cũng chẳng thấy ngon ha ha ha ha!"
Hiển nhiên là y biết ý đồ của Tưởng Bác Vân nên mới cố tình mở miệng trêu chọc như vậy. Tưởng Bác Vân thấy y lắm mồm không giữ kẽ bèn quở trách một câu hời hợt: "Anh thấy em uống say rồi đấy, không nhớ mình đang ở đâu nữa."
Nhưng không hề phủ nhận.
Tưởng Bác Vân tự cho rằng mình đã quen biết Dụ Trạch Xuyên bao nhiêu năm như vậy, việc hẹn hò chẳng qua chỉ là chuyện thuận lý thành chương thôi, mà giờ đã có thể thử thăm dò bước đầu tiên rồi. Nói xong, gã đứng dậy rót cho Dụ Trạch Xuyên một ly rượu, chỉ rót một phần tư ly, vừa rót vừa giới thiệu: "Đây là em họ tớ, Tiểu Vĩ. Nó với mấy đứa bạn gần đây đang phát triển một trò chơi, tớ thấy cũng không tệ lắm, chỉ là thiếu ít vốn khởi động, nếu gần đây cậu có hứng thú đầu tư thì thử cân nhắc bọn nó xem."
Dụ Trạch Xuyên nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: "Không hứng thú."
Tưởng Bác Vân khựng lại.
Dụ Trạch Xuyên vốn chẳng phải hạng người tốt bụng gì, địa vị hiện giờ cũng chẳng cần nịnh bợ ai. Hắn ngả người vào lưng ghế, hàng mi dài cụp xuống vẽ ra một mảng bóng mờ, góc nghiêng thanh tao quý phái như ngọc: "Tập đoàn Ngân Xuyên xưa nay không làm phát triển game, tôi cũng chẳng hứng thú với mấy thứ này, cậu tìm nhầm người rồi."
Thực ra Dụ Trạch Xuyên có thể đầu tư, chỉ là xem hắn có muốn hay không thôi. Rất rõ ràng, hành động gần đây của Tưởng Bác Vân hơi thái quá khiến hắn không hài lòng.
Tưởng Bác Vân nhanh chóng hoàn hồn trở lại, gã có thể đạt được vị trí này hôm nay là nhờ vào sự nhẫn nại, nghe vậy, nụ cười trên mặt gã vẫn không đổi, nói thuận theo lời Dụ Trạch Xuyên: "Cũng đúng, bọn nhỏ ấy mà, còn cần phải rèn luyện thêm."
Những món ăn đắt tiền lần lượt được bày lên, đầy đủ sắc hương vị, vẫn còn bốc hơi nóng, nhưng Tưởng Bác Vân lại không cảm thấy ngon miệng. Gã thấy nhóm Tưởng Tiểu Vĩ uống nhiều rượu rồi đi vệ sinh cũng lấy cớ rời khỏi phòng riêng, hiển nhiên là đi nói chuyện riêng gì đó.
Trong phòng chỉ còn lại Dụ Trạch Xuyên và Lục Diên, bầu không khí khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng, nhưng người thấy gượng gạo lại có vẻ là người trước, còn người sau thì rất tự nhiên thong dong.
Lục Diên liếc Dụ Trạch Xuyên một cái: "Sếp Dụ, anh không nếm thử món ăn à?"
Dụ Trạch Xuyên không có ấn tượng tốt về họ hàng nhà Tưởng Bác Vân, chỉ nghĩ họ là loại xu nịnh quyền thế. Nhưng cái cậu Lục Diên này thì miễn cưỡng lọt được vào mắt hắn. Sáng nay vội nên không nhìn kỹ, giờ ở gần mới phát hiện ra người này rất hợp gu hắn, ngay cả từng sợi tóc cũng hợp ý.
Dụ Trạch Xuyên ngước mắt lên, hiếm khi đáp lại: "Không thấy ngon miệng."
Tên Tưởng Tiểu Vĩ kia không biết mua bằng đại học ở đâu mà nói năng chẳng câu nào ra hồn, thành ngữ dùng lung tung. Món ăn còn chưa lên mà rượu đã uống mấy chai, lúc kích động thì nước bọt văng tứ tung làm hắn thấy ghê tởm.
Lục Diên khuyên nhủ: "Ăn một chút đi, không dễ đau dạ dày lắm."
Nói xong, anh kéo ghế đứng dậy rồi dùng đũa chung gắp vài món hợp khẩu vị Dụ Trạch Xuyên vào đĩa, sau đó nhẹ nhàng đặt trước mặt người nọ. Mu bàn tay trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng, lờ mờ thấy được mạch máu xanh nhạt, nổi bật trên nền bát hoa văn vạn tự viền vàng màu đỏ cung điện kiểu sang trọng của khách sạn, đẹp đến nỗi khó thốt thành lời, nhưng chưa kịp nhìn lâu hơn thì bàn tay nọ đã rút về.
Dụ Trạch Xuyên bất ngờ phát hiện mấy món trong bát đều rất hợp khẩu vị của mình, đuôi lông mày hơi nhướng lên: "Cậu là họ hàng thế nào của Tưởng Bác Vân?"
Lục Diên ngồi lại chỗ cũ, đáp tương đối trung thực: "Không phải họ hàng gì cả, chỉ là tình cờ quen biết từ trước thôi, tôi nghe sếp Tưởng nói tối nay có hẹn ăn cơm với anh nên mới xin anh ấy dẫn tôi theo."
Dụ Trạch Xuyên không hiểu: "Tại sao?"
Lục Diên cười với hắn: "Sáng nay tôi vô ý đụng phải anh ở thang máy nên muốn đến xin lỗi."
Dụ Trạch Xuyên thầm nghĩ thì ra là vì chuyện này, hắn điềm nhiên như không cụp mắt xuống: "Tôi không nhỏ mọn đến vậy đâu."
Lục Diên nghe vậy thì không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, lòng dạ Dụ Trạch Xuyên còn nhỏ hơn cả mũi kim ấy chứ, câu này chỉ lừa được người lạ thôi, sao hắn có thể nói ra lời này mà mặt tỉnh bơ thế kia nhỉ?
Dụ Trạch Xuyên nghe tiếng Lục Diên cười thì liếc qua: "Cậu cười gì?"
Lục Diên lắc đầu: "Không có gì, ăn cơm thôi."
Cách đúng một bức tường, Tưởng Bác Vân kéo đám Tưởng Tiểu Vĩ vào chỗ ngoặt cầu thang để chửi cho một trận, gã hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lúc chưa đến anh đã dặn đi dặn lại rồi, bảo em đừng có nói bừa, giờ thì hay rồi, chọc cậu ta không vui thì em đừng hòng lấy được xu nào!"
Tưởng Tiểu Vĩ cũng tức lắm: "Em có nói gì đâu, toàn khen anh ta mà, rót rượu thì không uống, nói chuyện cũng chẳng thèm để ý, xì, chẳng phải chỉ có tí tiền rách thôi à, ra vẻ cái khỉ gì!"
Tưởng Bác Vân vội bịt miệng Tưởng Tiểu Vĩ, sợ y say quá đến lúc về bàn tiệc lại nói lung tung: "So đo với thằng điên làm gì, em giữ mồm giữ miệng đi, lúc nữa về bàn đừng có nói gì nữa đấy, chuyện đầu tư tính sau, nghe rõ chưa!?"
Tưởng Tiểu Vĩ đành phải miễn cưỡng gật đầu.
Nào ngờ cảnh này đều lọt vào mắt Dụ Trạch Xuyên khi hắn vừa ra khỏi phòng vệ sinh. Cây cảnh trang trí cao ngang người trong hành lang vừa vặn che khuất thân hình hắn, thêm vào đó là người qua lại tấp nập xung quanh nên Tưởng Bác Vân không phát hiện ra.
Dụ Trạch Xuyên vô cảm nhìn chằm chằm vào Tưởng Bác Vân đứng gần đó, u ám nơi đáy mắt cuộn trào. Một lúc lâu sau, hắn bỗng cười khẩy một tiếng.
Thằng điên?
Dụ Trạch Xuyên nghiêng đầu với vẻ hứng thú, kể từ ngày họ quen nhau ở đại học, Tưởng Bác Vân vẫn luôn tỏ ra khiêm nhường rồi quan tâm chu đáo. Đây là lần đầu tiên hắn biết được đối phương lại dùng những từ ngữ như vậy để miêu tả mình, thú vị thật.
Vốn tưởng nuôi một con chó chỉ hơi tham lam thôi, không ngờ lại là kẻ vô ơn.
Nếu có kẻ đã chọn cách không cần thể diện thì thường Dụ Trạch Xuyên cũng chẳng nể nang gì. Khóe miệng hắn nhếch lên, các khớp ngón tay phải nắm chặt đến nỗi kêu răng rắc. Đang định đi tới cho bước tới cho Tưởng Bác Vân biết thế nào gọi là "thằng điên" thực sự thì bỗng bị ai đó kéo vào phòng hút thuốc vắng người bên cạnh.
Là Lục Diên.
Căn phòng sáng sủa rộng rãi, nhưng có lẽ là do họ vào quá vội vàng nên vô tình chạm phải công tắc trên tường, ánh sáng bỗng trở nên tối mờ, chỉ còn lại mấy cái đèn nhỏ trang trí.
Nhờ ánh sáng yếu ớt, Dụ Trạch Xuyên vẫn có thể thấy rõ gương mặt điển trai đầy mê hoặc của Lục Diên, hắn miễn cưỡng thu nắm đấm về, đoạn lạnh lùng nheo mắt lại: "Là cậu?"
Lục Diên mỉm cười: "Ừm là tôi."
Trong lòng lại không nhịn được thở dài, Dụ Trạch Xuyên vẫn khó kiềm chế như vậy, lỡ đâu xúc động lên rồi giết Tưởng Bác Vân thì làm sao, chẳng phải lại phải ngồi tù à?
Anh uyển chuyển nhắc nhở: "Sếp Dụ, dù sao đây cũng là nơi công cộng, lỡ lúc nữa làm ầm ĩ lên thì e là mất mặt lắm, có chuyện gì không bằng về nhà giải quyết?"
Về nhà bỏ vào bao tải tốt biết mấy, muốn đánh sao thì đánh, lại chẳng ai hay biết.
Dụ Trạch Xuyên nghe vậy thì biết chắc Lục Diên cũng đã trông thấy cảnh tượng vừa rồi rồi. Cơn giận dữ bỗng lắng xuống, nhưng lại giống như ngọn núi lửa đanng chực phun trào đã biến thành một cái đầm nước lạnh lẽo. Hắn đưa tay bóp cằm Lục Diên, ép đối phương nhìn mình, trong không khí quanh quẩn mùi nicotin thoang thoảng nhạt, kích thích thần kinh con người một cách vô hình trong đêm tối, gây nghiện và phấn khích.
Giọng điệu Dụ Trạch Xuyên trầm trầm: "Cậu có quan hệ gì với Tưởng Bác Vân mà lại giúp tên đó nói chuyện vậy?"
Lục Diên thuận thế nhìn hắn, giọng điệu trêu chọc mang theo ý cười: "Vậy sếp Dụ muốn quan hệ giữa tôi và anh ta là gì?"
Dụ Trạch Xuyên tựa lưng vào tường, gần như bị vây kín trong ngực Lục Diên, trong hơi thở tràn ngập mùi hương tươi mát khô ráo của người nọ. Bàn tay người kia vẫn đặt ở eo hắn, ngón tay hơi siết lại, nhẹ nhàng chạm vào điểm nhạy cảm của của hắn.
Chân Dụ Trạch Xuyên bỗng dưng mềm nhũn, ngay cả nhịp thở cũng gấp gáp trong giây lát, gương mặt lạnh lùng đỏ ửng, dù chỉ vô tình song vẫn vô cùng động lòng người, hắn nghiến răng hỏi: "Cậu là nhân tình của gã ta à?"
Chậc, câu này làm nhục người ta quá.
Lục Diên cười đầy ẩn ý: "Giống không?"
Anh như một con lươn trơn tuột, mọi câu hỏi đều bị hắt về nguyên xi.
Dụ Trạch Xuyên nhíu mày: "Trả lời tôi."
Lục Diên thấy người ta sắp nổi giận mới chậm rãi nói: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi, dạo trước tôi tìm việc, là sếp Tưởng giúp đỡ sắp xếp cho tôi vào công ty."
"Tưởng Bác Vân?"
Dụ Trạch Xuyên nghĩ bụng Tưởng Bác Vân là thứ gì? Hắn có thể đưa đối phương lên tận mây xanh thì tất nhiên cũng có thể khiến đối phương rơi xuống bùn đen, hắn lạnh lùng nói: "Vậy có lẽ cậu chọn sai chỗ dựa rồi."
Lục Diên biết rõ còn cố hỏi: "Là sao?"
Bàn tay Dụ Trạch Xuyên đang bóp cằm anh từ từ buông xuống, khoảng cách giữa hai người chẳng những không giãn ra mà lại sát vào nhau hơn. Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp cả hai như quấn quýt với nhau, hắn hạ giọng cảnh cáo: "Dựa dẫm vào người khác chẳng bằng tự thân vận động, hiểu chưa?"
Ý cười trong mắt Lục Diên càng sâu hơn: "Ý sếp Dụ là bảo tôi tự dựa vào bản thân ấy hả?"
Dụ Trạch Xuyên lại không nói nữa, hắn nhìn chằm chằm vào chàng trai hấp dẫn như cây thuốc phiện trước mặt, trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Đều là nâng đỡ người khác thì sao không chọn một người nhìn thuận mắt hơn, hợp ý mình hơn cơ chứ?
"Không."
Đôi môi mỏng của Dụ Trạch Xuyên khẽ mở, đầu ngón tay lạnh buốt của hắn thình lình nâng cằm Lục Diên lên, tư thế trông hết sức mập mờ. Hắn hài lòng đánh giá đối phương, giọng trầm thấp vang lên trong bóng tối không hiểu sao lại khiến lòng người rung động:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]