Edit: Lune 
【Rất nhiều năm sau, mỗi lần nghĩ đến nhát dao đâm vào cổ họng ngày hôm đó, nỗi đau như khắc sâu vào trong tim, nhưng ta vẫn không biết là vì sao. Nói là vì yêu, quá giả tạo; nói là vì tự do, quá hư vô; suy đi nghĩ lại, ta mới phát hiện rằng hóa ra là để thoát khỏi số mệnh.】 
... 
Đầu tháng Ba, mưa phùn liên miên, bầu trời không quá âm u nhưng hơi ẩm vẫn lặng lẽ lan tỏa ôm lấy thành phố hoa lệ này vào lòng. 
Giang Khang Khang ôm chăn từ sân thượng đi xuống, vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa: "Mãi mới có hôm trời nắng để mang chăn ra phơi, sao tự dưng lại mưa không biết, ướt hết cả rồi, cũng chẳng biết có bị mốc không nữa, tao có tiền đâu mà mua cái mới cơ chứ!" 
Có một bóng người đang ngồi bất động trước cửa sổ thấm đẫm nước mưa, như thể đã bị thời gian ấn nút tạm dừng. Lục Diên nhìn chằm chằm vào cảnh mưa mơ hồ ngoài kia, ngay cả tràng lải nhải gần như om sòm của Giang Khang Khang cũng chẳng thu hút được sự chú ý của anh. 
Mãi đến khi Giang Khang Khang vỗ vai anh một cái, mới hoàn toàn đánh thức anh: "Chỉ có cậu lười hôm qua không phơi chăn lại hên, biết thế tôi cũng bắt chước cậu." 
Lục Diên quay đầu nhìn Giang Khang Khang, trong con ngươi màu mực lóe lên vẻ khó tin —— 
Anh vốn tưởng mình sẽ quay lại căn phòng thuê tồi tàn trong ngày mưa kia, hoặc quay lại giây phút trước khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sinh-ton-trong-truyen-nguoc/3620161/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.