Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau
"Không cần, chúng ta đi ngay bây giờ. Được không?" Từ cầu thang đi lên, Phong Thiên Lam liền vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Lâm Kiến Hào cùng bác sĩ, cô lo lắng nói. Lâm Kiến Hào nhìn cô, anh chưa kịp nói gì thì cô đã trực tiếp ôm lấy anh, cả người cô run rẩy từng đợt thể hiện sự sợ hãi của cô lúc này. "Được... Anh cùng em đi." Vuốt nhẹ tóc cô, Lâm Kiến Hào nhắm mắt cảm nhận xúc cảm mềm mịn trong tay. Anh chậm rãi mở mắt, đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng nhìn qua cửa phòng bệnh. Ở đấy, Nhạc Nhạc đang nhắm chặt mắt tựa như ngủ say, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn chút huyết sắc. Ngay lúc này, anh đang ở cạnh người phụ nữ mà mình yêu thương, người sẽ cùng anh sống hết quãng đời còn lại. Bên cạnh cô còn có con trai anh, thằng bé đang từng giây từng phút chống lại tử thần. Cho nên... "Elex, giúp tôi đưa Nhạc Nhạc sang Mỹ. Còn có...nói với cha tôi. Tài sản của ông ấy, tôi không cần nữa..." Tựa như trút được gánh nặng, Lâm Kiến Hào nở nụ cười ấm áp. Bác sĩ hơi sửng sờ, sau đó liền khẽ gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn theo bóng lưng hai người cho đến cuối cầu thang. Cuối cùng hai người họ cũng đã ở bên nhau. Anh ta cũng xem như xóa bỏ sự giày vò vì đã giúp Lâm Thiên giấu Lâm Kiến Hào về vụ tai nạn trước kia được rồi... _______________ Nắm tay Phong Thiên Lam rời khỏi cục dân chính, Lâm Kiến Hào cùng cô rảo bước dưới ánh nắng chiều nhẹ nhàng. "Lam Lam. Xin lỗi..." "Anh không cho em một đám cưới linh đình..." "Khiến em chịu khổ suốt bảy năm qua..." "Bây giờ, anh đã trở thành kẻ không tiền không quyền. Anh chưa thể bù đắp gì cho em cả..." Phong Thiên Lam cúi đầu nhìn bóng hai người đang hiện hữu trên vỉa hè, từng tiếng từng tiếng nói của Lâm Kiến Hào chậm rãi vang bên tai, ấm áp mà ngọt ngào hơn cả ánh nắng mặt trời kia nữa... "Hào, mau cõng em..." Phong Thiên Lam dừng chân, đôi mắt lấp lánh nhìn Lâm Kiến Hào. Khẽ nhướng mày, anh lắc đầu cười khổ nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự sủng nịch mà cõng cô tựa như đêm hôm đó. Cái ngày bắt đầu cuộc sống mới của Lâm Kiến Hào và Phong Thiên Lam. "A Chính..." "Ừ...." "Kiến Hào..." "Ừ...." "Khi yêu anh thì cuộc sống của em đã game over rồi... Bây giờ, mình bắt đầu chơi lại thôi..." Hoàn chính văn
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30
Chương sau