"Không cần như vậy, tôi muốn nghe..." Phong Chính nhìn cô, đưa tay cởi ra chiếc áo sơ mi của mình.
Anh yêu cô, yêu đến sắp phát điên lên rồi. Dù sai thì đã thế nào? Mà đúng cũng đã sao?
Cởi ra mảnh vải cuối cùng trên người cô, hạ thân Phong Chính lại càng căng cứng. Anh nhẹ nhàng chạm vào khu vực bí ẩn kia, nhẹ nhàng mân mê chơi đùa.
"Ân... Phong...Phong...Chính...ngứa..." Suối nước bắt đầu rỉ ra, Phong Thiên Lam khó khăn gọi ra tên Phong Chính.
"Còn như vậy thì sao?" Một ngón tay Phong Chính bắt đầu tiến vào, anh lẳng lặng nhìn cô đang hậm hừ mà tiểu huynh đệ ngày càng to ra.
Nhịn. Thầm nói trong lòng, Phong Chính lại đưa thêm một ngón tay vào mà nhẹ nhàng trừu đưa.
"Ân...Chính...." Phong Thiên Lam đầu óc ngày càng mơ hồ, phát ra tiếng nỉ non kiều mị.
Ngay khi cô nghĩ bản thân không thể chịu đựng được nữa thì Phong Chính bất giác lại rút ngón tay ra, lẳng lặng nhìn cô.
"Chính... tôi...muốn..." Phong Thiên Lam cảm thấy cả người trống rỗng, cô cần thứ gì đó lấp đầy.
"Ồ... chị muốn gì?" Phong Chính bâng quơ nói, nhìn thấy trong mắt cô hiện ra một tầng sương mờ ảo.
Chết tiệc, anh sắp nhịn không được rồi! ( Q: Đừng nhịn, nội thương nguy hiểm lắm con à...)
"Muốn...muốn...cậu...đi...vào..." Phong Thiên Lam gần như là sắp khóc nói, vùi đầu vào gối, không muốn cho Phong Chính nhìn thấy vẻ mặt của mình bây giờ...
Phong Chính gần như chỉ đợi có vậy nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra trấn định. ( Q: Mẹ đâu trả cát-xê...)
"Được. Tôi cho chị..." Vừa nói, Phong Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-sac-duc/21282/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.