Tôn Chân rất hồi hộp.
Mấy phút nữa là sẽ tổ chức cuộc họp báo.
Cô không ngờ hành động của Tưởng Cần lại nhanh tới vậy, gần như là tổ chức họp báo ngay lập tức, như thể đã dự tính trước, nhưng cô muốn nuốt lời thì cũng không kịp nữa rồi.
Châu Châu cùng cô đợi ở phía sau sân khấu, vừa cẩn thận sửa sang lại đầu tóc cho cô, vừa nói: "Không ngờ gan cậu lại lớn thế, ghê gớm thật!"
Tôn Chân thở dài một hơi, nói: "Nếu không thì tớ còn có thể làm gì? Tiền vi phạm hợp đồng là mười triệu tệ đó!"
"Tớ cũng không ngờ là chuyện lại tới nước này, nói đi nói lại chẳng phải đều tại Tôn Bình sao?" Châu Châu nói.
"Đừng nói vậy. Với tớ thì em trai quan trọng hơn bất cứ ai, hồi xưa ở nhà tớ bị bố mẹ mắng, đều là nó giải vây giúp tớ, tớ bị mắng tới phát khóc, nó còn chọc cho tớ cười. Nó vẫn luôn là đứa em trai tốt, tớ mới là cô chị vô dụng." Nghĩ tới việc mình đã ba mươi tuổi rồi vẫn chẳng làm nên trò trống gì, Tôn Chân rũ đầu xuống, cảm thấy chán nản.
Đột nhiên lại lấy can đảm để giả mạo X, có phải trong tiềm thức của cô cuối cùng cũng hi vọng mình vượt lên người khác, để người xung quanh phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa?
Cho dù tất cả đều là giả dối.
Nhưng, ai có thể khước từ thứ cám dỗ ấy?
Trước sân khấu, phóng viên ào ào tràn vào, lúc này Tưởng Cần bước lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-noi-doi/1980302/quyen-1-chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.