Chương trước
Chương sau
Mười hai giờ đêm, cành lá bên ngoài xào xạc vì gió lạnh thổi. Thi thoảng có tiếng loạt soạt như của bước chân ai đó giẫm cỏ đi qua. Trong phòng Uy Linh, cửa sổ và cửa phòng đã khóa chặt, ngay cả rèm cửa sổ cũng bị kéo lại. Cậu nằm trên giường mà toát mồ hôi hột, không phải vì nóng do đắp chăn mà là cậu căng thẳng lắng nghe tiếng động ở hành lang và bên ngoài cửa sổ.

Nơi này là tầng 3 khá cao, nhưng phía ngoài có ban công nhỏ nên những kẻ có ác ý dễ dàng leo trèo vào bên trong tấn công người trong phòng. Uy Linh hít một hơi thật sâu, tự trấn an rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Cậu nhìn ra cửa sổ, cảm giác có ánh xanh neon hắt vào qua khe cửa sổ. Nhưng cậu nghĩ đó chắc là đèn đường hoặc từ quán xá ở phía đối diện mà thôi.

Không gian quá yên tĩnh làm nỗi sợ của trong lòng người càng lúc càng dâng cao.

Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, bên ngoài im lặng khồng tiếng động, trong phòng Uy Linh cũng không dám ngủ. Hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Ngay lúc cậu tưởng chừng sắp ngủ gật đến nơi thì cửa sổ vang tiếng cạch cạch. Ngay sau đó hai cánh cửa rung lên cùng một âm thanh vỡ vụn thật nhỏ, cửa sổ bị bật tung ra. Gió lạnh bên ngoài ùa vào thổi tung rèm che cửa sổ. Một bóng đen cao lớn khom lưng ngồi trên bệ cửa sổ xuất hiện.

Đêm nay có trăng, nương theo ánh sáng nhàn nhạt của vầng trăng treo trên ngọn cây bên ngoài thì dáng vẻ của người đó dần dần hiện rõ. Đó là một con sói hình người cùng với bộ móng sắc nhọn. Đôi mắt đỏ ngầu như máu tươi của nó liếc nhìn lên giường, thấy một khối nhô cao và bị chăn bông trùm kín thì cười đắc ý.

Chỉ thấy một cơn gió thổi qua, gã người sói dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới giường Uy Linh rồi dùng móng vuốt xé toạc người đang nằm dưới chăn. Nhưng không có máu chảy lên láng như gã người sói tưởng mà chỉ thấy bông vụn bay tứ tung. Người sói chưng hửng, kinh ngạc nhìn vị trí nằm trên giường trống trơn không có người.

Người sói hừ hừ, đảo mắt quanh phòng tìm kiếm con mồi. Do trong phòng không bật đèn nên mọi thứ cứ tối om om. Gã không tim được con mồi càng tức điên hơn, bắt đầu đi tìm kiếm.

Gã để ý chỗ góc tối ngay tủ quần áo nhưng không thấy gì. Gã từ từ lùi bước, ngay khoảnh khắc gã đưa lưng về phía nhà vệ sinh thì một bóng đen núp đằng sau cánh cửa xông lên tấn công. Gã cảm nhận nguy hiểm lập tức xoay người tránh, nhưng vẫn chậm hơn Uy Linh một giây.

Uy Linh dùng dao gọt trái cây đâm thẳng vào bả vai của người sói. Ngay lập tức bảng thông tin điện tử màu xanh ngọc bên cậu hiện lên.

[Dùng vũ khí NPC tấn công ma sói thành công.

Cộng 10 điểm.]

Dòng thông tin vũ khí NPC cũng hiện lên: dao bạc, vũ khí của chị em người hầu, có thể dùng để giết ma sói.

Dòng thông tin về vũ khí hiện lên trên bảng thông tin của gã người sói luôn. Gã điên tiết rú lên rồi dùng móng vuốt sắc nhọn tấn công cậu cực nhanh.

Uy Linh chật vật mới tránh được mấy đòn tấn công của gã. Cậu không ngờ một khi hóa thành sói lại có thể mạnh tới như vậy. Gã phát hiện ra cậu có sơ hở liền cho cậu một đấm. Uy Linh mất trơn tông vào cửa, nhưng ngặt nỗi sức mạnh người sói tăng lên quá mạnh nên cửa phòng bị phá nát và cậu trực tiếp bay thẳng ra hành lang. Lưng Uy Linh đập mạnh vào vách tường rồi trượt dần dần xuống.

Uy Linh đau đến độ ho khan, nằm bẹp trên hành lang.

Gã người sói cười đắc ý rồi tiến tới trước mặt cậu. Ngay lúc gã định ra tay giết Uy Linh thì đột nhiên Uy Linh xoay người, đá thẳng vào mắt cá chân của gã. Một cú đá mạnh như núi Thái Sơn đổ ập xuống mắt cá chân của gã làm gã rú lên đau đớn. Gã điên tiết muốn xé toạc cổ họng của cậu, may sao Uy Linh dùng dao bạc chặn được, nhưng vẫn không thể nào thoát được đòn hiểm tấn công thứ hai.

Gã thành công dùng móng vuốt đâm sâu vào đùi cậu. Uy Linh đau đớn mà thét lên. Những người trong phòng nghe tiếng thét nhưng không một ai dám mở cửa phòng bước ra bên ngoài đểu cứu cậu. Thậm chí, có kẻ còn nghĩ rằng đêm nay cậu sẽ chết nên thở phào nhẹ nhõm.

Uy Linh chật vật chạy, phía sau người sói bám theo sát nút. Máu tươi nhỏ xuống sàn càng kích thích khứu giác của người sói hơn, khiến nó điên tiết đến độ hai mắt long sòng sọc. Uy Linh cũng thầm kêu không ổn.

Hành lang bằng gỗ, men theo những khe hở có ánh sáng xanh ngọc hắt lên khiến cho khung cảnh vốn đã u tối, ghê rợn nay càng thêm đáng sợ. Cậu gõ cửa từng phòng nhờ giúp những không một ai đoái hoài. Ngay lúc Uy Linh định cắt đuôi người sói từ ngã rẽ thì gã kích hoạt năng lực của soai, nhún bậc nhảy đến chỗ Uy Linh.

Cậu cảm giác như có một ngọn núi đè lên bả vai mình. Lúc cậu nhận thức được mình vừa bị sói phản công thì hành lang tầng 3 vỡ vụn. Uy Linh cùng ván gỗ rơi xuống tầng 2. Một đoạn gỗ nhọn đâm xuyên qua vai cậu, những mạnh vụn khác đâm lưng cậu hệt như con nhím.

Trên người Uy Linh có tới chín đường vuốt sói. Ba đường vuốt ngay bụng là nặng nhất. Đến thở cậu cũng không thể làm được, chỉ có cảm giác máu tuôn ào ào như thác.

Sàn hành lang tầng 2 đều là ván gỗ của tầng 3, xung quanh cậu đều là gỗ nhọn đâm chọc cùng máu tươi chảy lênh láng. Uy Linh muốn với tay nhặt con dao bạc rơi gần đó như không có sức.

Đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mặt bắt đầu mông lung, ở bụng đau như muốn rớt ruột rớt gan ra ngoài, đằng xa còn có tiếng sói hú lẫn tiếng cười đắc thắng của người sói.

Uy Linh thầm nhủ bản thân thật xui xẻo, ngay đêm đầu tiên đã bỏ mạng dưới móng vuốt của sói rồi. Hi vọng sau khi cậu chết sẽ hóa thành linh hồn và được quan sát hết thảy mọi thứ giống trò chơi ma sói bìnhh thường. Cậu muốn biết thằng chó nào đã giết mình.

Uy Linh rũ tay, nhắm mắt, cuối cùng không chịu nổi cơn choáng váng mà ngất đi.

...

Uy Linh cảm giác có ai đó vỗ mặt mình. Cậu cho rằng là người sói đang chuẩn bị giết cậu. Uy Linh thầm nghĩ trong lòng, có giết thì giết mau lên.

Nhưng người kia không có ý định giết ngay mà vuốt ve khuôn mặt cậu. Ngón tay mát lạnh vuốt qua hàng mi cậu, trượt dọc xuống sống mũi rồi qua môi, nựng cằm cậu vài cái rồi di chuyển xuống dưới. Người đó vuốt hầu kết cậu một cái nhẹ rồi mới đi đến hai hạt đậu trên ngực.

Uy Linh bị người ta nhéo hạt đậu mà mở mắt ra: "Bà mẹ nó, có giết thì giết lẹ, mắc cái gì nhắt vú tao..."

Uy Linh im bặt, không ngờ được người mới giở trò biến thái lại là Hồng Quân.

Hắn cười cười: "Còn biết chửi thề nữa. Cứ tưởng em là học sinh cấp ba không chửi thề chứ."

"Ai học sinh cấp ba, tui 23 tuổi rồi. Nhưng sao tui ở đây? Anh cứu tui à?"

Hai người đang ở trong kho chứa gạo. Uy Linh cũng phát hiện vết thương ngay bụng và bả vai đã băng nó lại rồi, duy chỉ có vết đâm ở chân chưa được băng bó.

Uy Linh thấy Hồng Quân cầm băng gạc để chuẩn bị quấn vết thương thì cậu mới ngạc nhiên. Là người đàn ông này cứu cậu.

"Anh đã hạ được sói rồi à?"

Hồng Quân lắc đầu: "Không. Sói vẫn đang tìm chúng ta."

"Vết thương ở bụng em khá nặng đấy, lúc tôi đến ruột em rớt ra ngoài rồi. Tôi phải khó khăn lắm mới nhét ruột của em vào lại."

Uy Linh im lặng nhìn hắn. Hắn cũng nhìn cậu chằm chằm. Đôi môi của Hồng Quân mấp máy: "Không tin?"

Uy Linh vẫn im lặng.

Hồng Quân thở dài: "Biết ngay em không tin mà."

Thực ra là cậu tin, vì trước khi ngất cậu đã thấy một phần ruột chạy ra ngoài rồi.

Hồng Quân đang băng bó vết thương ở đùi cậu, đột nhiên ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng. Uy Linh chưa kịp hiểu gì thì Hồng Quân đã bế xốc cậu lên. Cả hai nép mình đằng sau mấy mấy bao gạo chất đống. Uy Linh định hỏi có chuyện gì nhưng hắn đã ra dấu im lặng.

Sói đến.

Cửa bị ai đó đẩy ra vang tiếng kẽo kẹt lạnh cả sống lưng. Uy Linh bị Hồng Quân bồng lên, cả người cậu đều bị ép chặt vào người đối phương. Cậu bối rối, không dám ra hiệu cho hắn đừng có bóp chặt mông cậu quá. Cả tiếng thở mạnh cậu cũng không dám vì sợ bị sói phát hiện ra.

Nương theo ánh sáng của trăng hắt vào cửa sổ, bóng của người sói trải dài trên đất và gần ngay chỗ bọn họ đứng. Người sói hừ hừ, cố gắng hít một hơi thật sâu.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, gã chắc chắn con mồi đang núp ở đây.

Hồng Quân căng thẳng đến độ hai bàn tay bóp chặt cặp bánh bao mềm mại của Uy Linh. Cậu sợ sói một, nhưng phẫn nộ vì hành động của Hồng Quân mười. Kiểu này có khác gì bị biến thái sàm sỡ nhưng không dám phản kháng đâu.

Hồng Quân ra dấu hiệu chỉ chỉ cửa sổ. Uy Linh lập tức hiểu ý.

Ngay lúc người sói phát hiện ra chỗ núp của hai người bọn họ, Hồng Quân đẩy Uy Linh ra đằng sau, một mình xông lên chụp lấy cánh tay lông lá của gã. Còn Uy Linh sẽ chạy tới cửa sổ mở khóa.

Người sói trông thấy Uy Linh lập tức nổi điên, cố ý hất văng Hồng Quân sang một bên, nhưng tiếc lực tay của Hồng Quân rất mạnh. Gã không hất được hắn mà còn bị hắn dùng một cước đá lui về phía sau.

Vửa kính đóng quanh năm nên khóa mở bị gỉ sét không mở được. Uy Linh nhắm chừng, xoay người dùng chân đá vỡ cửa sổ. Uy Linh nhảy qua cửa sổ trước. Người sói cố chấp dí theo, nhưng bị Hồng Quân cản lại. Gã người sói bị Hồng Quân cho ăn hành, nằm vật ra trên đất.

Hai người cố giằng co với người sói, nhưng vì hệ thống đã buff sức mạnh cho gã nên Hồng Quân với Iy Linh khá chật vật. Ngay lúc Uy Linh lộ sơ hở, gã định dùng móng vuốt xé ngực cậu thì một mũi tên bay tới. Người sói cảm nhận nguy hiểm, lập tức nhảy ra tránh xa.

Ngay lúc đó, hệ thống thông báo trời sắp sáng, người sói chuẩn bị trở về hình dạng con người.

Nếu gã không tránh đi, chắc chắn lúc hóa người sẽ bại lộ thân phận.

Gã người sói hừ một tiếng, lập tức nhảy lên mái nhà trốn thoát.

Uy Linh hỏi: "Đuổi theo không?"

Hồng Quân nhíu mày: "Không, trời sắp sáng rồi. Cho dù chúng ta đuổi theo cũng không thấy dáng vẻ hắn hóa thành người được."

Trái lại Hồng Quân muốn biết thử ai là người vừa bắn mũi tên đó. Hắn ngẩng đầu nhìn theo phương hướng mũi tên xuất phát vừa rồi, phát hiện cửa sổ một phòng lầu ba mở ra. Có một người cầm cung tên đứng đấy, nhưng vì trong phòng khong bật đèn nên nửa người trên của người đó đã chìm vào bóng tối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.