Hơn hai giờ điên loan đảo phượng, cùng nhau lên đỉnh Vu Sơn không biết bao nhiêu lần, Tiêu Lệ mới hài lòng thỏa mãn kết thúc trận chiến hương diễm, cùng Vân Vận mặc lại quần áo rồi đi đến chỗ Hải Ba Đông đang chờ đợi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vân Vận không hổ là Đấu Hoàng cường giả, dù vận động cường độ cao liên tục như vậy nhưng bề ngoài không chút dấu hiệu mỏi mệt. Cộng thêm Hải Ba Đông hiện giờ toàn bộ lực chú ý đều đặt vào Phá Ách Đan mà Tiêu Viêm đang luyện chế, bởi vậy hắn cũng không phát hiện một màn vừa rồi.
Hơn nữa, Tiêu Lệ và Vân Vận đều mặc đấu bồng đen trùm kín toàn thân. Trừ phi là cẩn thận chú ý, bằng không cũng chẳng ai phát hiện chuyện gì khác thường.
"Cạch"
Vừa lúc đó, cửa phòng luyện dược bật mở, Tiêu Viêm khuôn mặt tràn ngập ý cười bước, trên tay tùy ý tung hứng một cái lọ ngọc hoa văn tinh xảo, loại chuyên dùng để cất chứa cao giai đan dược.
Hải Ba Đông đang nhàm chán dựa lưng vào tường, trong đầu liên tục lướt nhanh những suy nghĩ hỗn loạn. Vừa thấy Tiêu Viêm bước ra, hắn lập tức mãnh liệt xoay người, thân thể bỗng chốc cứng ngắc vì kinh ngạc.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bình ngọc đang tung lên rớt xuống trong tay Tiêu Viêm, trái tim khô héo theo đó cũng tung lên rớt xuống từng nhịp.
_ Tiểu huynh đệ, thành công rồi sao?
Khẽ nở một nụ cười méo xệch, Hải Ba Đông vội vàng tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-choi-luan-hoi/2877179/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.