Chương trước
Chương sau
Hơn hai giờ điên loan đảo phượng, cùng nhau lên đỉnh Vu Sơn không biết bao nhiêu lần, Tiêu Lệ mới hài lòng thỏa mãn kết thúc trận chiến hương diễm, cùng Vân Vận mặc lại quần áo rồi đi đến chỗ Hải Ba Đông đang chờ đợi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vân Vận không hổ là Đấu Hoàng cường giả, dù vận động cường độ cao liên tục như vậy nhưng bề ngoài không chút dấu hiệu mỏi mệt. Cộng thêm Hải Ba Đông hiện giờ toàn bộ lực chú ý đều đặt vào Phá Ách Đan mà Tiêu Viêm đang luyện chế, bởi vậy hắn cũng không phát hiện một màn vừa rồi.

Hơn nữa, Tiêu Lệ và Vân Vận đều mặc đấu bồng đen trùm kín toàn thân. Trừ phi là cẩn thận chú ý, bằng không cũng chẳng ai phát hiện chuyện gì khác thường.

"Cạch"

Vừa lúc đó, cửa phòng luyện dược bật mở, Tiêu Viêm khuôn mặt tràn ngập ý cười bước, trên tay tùy ý tung hứng một cái lọ ngọc hoa văn tinh xảo, loại chuyên dùng để cất chứa cao giai đan dược.

Hải Ba Đông đang nhàm chán dựa lưng vào tường, trong đầu liên tục lướt nhanh những suy nghĩ hỗn loạn. Vừa thấy Tiêu Viêm bước ra, hắn lập tức mãnh liệt xoay người, thân thể bỗng chốc cứng ngắc vì kinh ngạc.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bình ngọc đang tung lên rớt xuống trong tay Tiêu Viêm, trái tim khô héo theo đó cũng tung lên rớt xuống từng nhịp.

_ Tiểu huynh đệ, thành công rồi sao?

Khẽ nở một nụ cười méo xệch, Hải Ba Đông vội vàng tiến lên phía trước ân cần hỏi.

Tiêu Viêm khuôn mặt tràn ngập ý cười nhìn vẻ vội vã của Hải Ba Đông. Chậm rãi đi tới, bàn tay khẽ vung vẩy chiếc bình ngọc rồi tùy ý ném về phía Hải Ba Đông.

_ Cũng tương đối! Hôm nay vận khí của ta có vẻ cũng không tệ, vừa vặn sử dụng hết tài liệu thì miễn cưỡng thành công...

_ Á... Cẩn thận, coi chừng vỡ!

Nhìn bình ngọc vẽ một đường cong vi diệu trong không trung, Hải Ba Đông cơ hồ cả da đầu đều tê dại, vội vàng chật vật tiếp lấy. Sau đó, hắn cẩn thận dùng hai bàn tay mở ra nắp bình, hai mắt nổi lên sự kích động như điên cuồng khi thấy khoả đan dược màu tím nằm yên tĩnh trong đó.

Điên cuồng là hiển nhiên bởi vì hắn đã có trong tay Phá ách đan mà hắn luôn hằng mong ước, dù vẫn có một chút khó tin.

Ngắn ngủi một ngày, một người không đến hai mươi tuổi lại có thể luyện chế ra lục phẩm đan dược mà ngay cả Đan Vương Cổ Hà cũng gần như không thể làm được.

_ Hải lão tiên sinh, đồ vật này ta đã thuận lợi luyện chế cho ngươi, vậy tấm tàn đồ kia...

Nhìn thần sắc mừng rỡ của Hải Ba Đông sau khi nhận được Phá Ách Đan, Tiêu Viêm khẽ cười nói.

_ Khụ khụ, tiểu huynh đệ, không phải là ta không tin ngươi! Bất quá lão phu cũng chưa bao giờ gặp qua Phá Ách Đan, chỉ biết rằng theo đan phương miêu tả nó quả thật có màu tím. Cho nên...

...Không biết tiểu huynh đệ có thể hay không đợi ta phục dụng thử để xem nó có thật sự phá giải phong ấn không? Nếu phong ấn có thể phá giải thì lão phu sẽ lập tức giao ra tàn đồ, hơn nữa còn giải thích cho ngươi những gì ta biết về nó.

Nghe Tiêu Viêm, Hải Ba Đông hơi sửng sốt. Chợt nhanh chóng áp chế niềm kích động xuống, hắn khẽ liếm môi, con ngươi xoay vòng, khuôn mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ nói.

_ Lão tiên sinh, ngươi không ngừng tìm lý do để kéo dài thời gian, không có phong độ của một đại nhân vật từng trong Thập đại cường giả Gia Mã đế quốc a. Hơn nữa... tiểu tử dốc toàn lực trợ giúp lão tiên sinh, không nghĩ đến ngươi lại làm cho ta có chút thất vọng...

Tiêu Viêm lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng phủi đi tro bụi trên ống tay áo, mặt không đổi sắc nói:

_ Haizz... Tiêu Viêm tiểu huynh đệ, lúc trước chúng ta đâu có giao hẹn là chỉ cần ngươi giúp ta luyện chế Phá Ách Đan là có thể đổi lấy tàn đồ. Khà khà, ngươi dù sao cũng phải cho ta kiểm chứng một chút chứ, để xem đan dược này là thật hay giả. Nếu như ngươi lấy một viên đan dược khác đưa cho ta, vậy không phải là quá thiệt thòi cho ta ư?

Hải Ba Đông lộ ra nét mặt cáo già so với trong tưởng tượng của Tiêu Viêm còn ghê gớm hơn nhiều, bộ dạng cười khổ thật sự giống như hắn phải chịu thiệt thòi rất lớn.

_ Lão tiên sinh, ta phải nhắc nhở ngươi một chút. Phá Ách Đan này là ta dựa vào đơn thuốc và tài liệu mà lão cung cấp để luyện chế, đến tột cùng có phá giải được phong ấn hay không thì chỉ có quỷ mới biết. Cho nên...

...Nếu sau khi ngươi phục dụng đan dược xong mà phong ấn không được hóa giải thì điều đó không thể đổ lên đầu ta. Tiểu tử đã thay ngươi ngàn dặm xa xôi giữa sa mạc, hao hết trăm phương ngàn kế mới tìm được Sa Chi Mạn Đà La, còn tiêu phí đại lượng tinh lực luyện chế đan dược cho ngươi...

...Ta làm nhiều như vậy để được một cái tàn đồ cùng với nhân tình của một vị đấu hoàng cường giả. Ngươi nói ta làm ăn có lời sao?

Nhìn bộ dạng khổ sở của Hải Ba Đông, Tiêu Viêm khẽ cau mày, mười ngón tay đan vào nhau vươn vai một cái, cười lạnh nói.

_ Lão phu cũng biết là yêu cầu như vậy là có chút quá đáng. Thế nhưng tiểu huynh đệ xin cứ yên tâm, ta tự nhiên không có khả năng làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa. Như vậy đi, không cần lập tức giải trừ phong ấn, chỉ cần khi Phá Ách Đan đạt đỉnh điểm hiệu quả, lão phu sẽ lập tức giao tàn đồ cho ngươi. Hơn nữa, đan dược chính là do tiểu huynh đệ luyện chế, ngươi chẳng lẽ còn không tin tưởng tay nghề của mình sao? Haha...

Nghe vậy, Hải Ba Đông khuôn mặt thoáng có chút xấu hổ, gượng cười thỏa hiệp nói.

_ Được rồi, theo ý ngươi đi! Nhắc nhở với lão tiên sinh một chút, đây là lần cuối cùng ta nhượng bộ.

Nói rồi hai người nhanh chóng đi xuống tầng hầm để phục dụng Phá Ách Đan.

Nhìn hai người một già một trẻ tranh cãi nãy lửa, Tiêu Lệ khẽ mỉm cười, cũng lôi kéo Vân Vận lặng lẽ bước theo bọn họ xuống tầng hầm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.